8-3 thật vui vẻ! Công đoàn tặng một số tiền nhỏ để chị em có thể mua gì tùy thích. Công ty trao món quà khá thiết thực và sếp cũng có quà riêng là bó hoa ly to cho từng cán bộ nữ trong văn phòng. | |
Ôm đám quà cồng kềnh về, chị háo hức ra chợ mua đồ ăn để kịp chuẩn bị bữa tối cho cả nhà, hôm nay sẽ đặc biệt hơn mọi ngày một chút.
Mở cửa nhà, chị ngạc nhiên khi nhìn thấy trên bàn là bông hoa hồng còi cọc, lơ thơ vài chiếc lá, nằm chơ vơ trong chiếc lọ hình như lâu mới dùng đến. Bên cạnh gài tờ giấy nhỏ: “Tặng vợ yêu nhân ngày 8-3. Gửi đến em một nụ hôn nữa này! X”. Chị đã khóc vì xúc động. Chồng của chị đấy, anh luôn thế, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng lãng mạn và ngọt ngào.
Vốn là một công tử bột, ngày lấy anh, có người đã e ngại giùm chị. Anh bản tính phóng khoáng, phiêu lãng quen với sung túc đủ đầy, liệu có thể là một người chồng, người cha trách nhiệm?
Anh có tài, làm ra tiền và tất nhiên tiêu pha chẳng bao giờ suy tính. Thủa còn hẹn hò cũng trong mùng 8-3 anh tặng chị bó hoa lan lộng lẫy, động lòng hơn nữa khi biết anh đã dậy thật sớm lúc trời tinh mơ, rét mướt, để đến cửa hàng hoa, tinh tế lựa từng cành thật đẹp, yêu cầu họ gói cẩn thận theo ý mình…
Giờ đây, những tháng ngày phong lưu ấy phải dừng lại, vì khó khăn ập đến với đôi vợ chồng trẻ. Trong lúc đặt cái tôi lên cao, anh đã quá lời khi nêu vấn đề với sếp, rồi đùng đùng bỏ việc nhằm giữ lại ý kiến của mình. Những tích cóp ngày nào cộng với lương của chị chỉ đủ cho hai vợ chồng sống đạm bạc chờ đến khi anh tìm được việc mới.
Bạn bè có giới thiệu một vài công ty song vì không muốn vợ chồng phải xa nhau trong hoàn cảnh dễ có những cám dỗ, nên chị mong anh hãy kiên nhẫn chờ để tìm nơi gần hơn, anh cũng đồng tình. Nhưng nhàn rỗi dần khiến anh đâm ra cáu bẳn vô lý, rồi sau lại thương vợ luôn phải nặng gánh lo cho gia đình, anh đã chấp nhận đi làm cho một nhà phân phối bánh kẹo gần đây, với nhiệm vụ khuân vác, chở hàng đến các cửa hàng nhỏ lẻ.
Phải làm liên tục mỗi khi khách gọi, sáng đi từ sớm, tối 7, 8 giờ mới về, người nhàu nhĩ, bải hoải, gần như là quá sức tưởng tượng với một thư sinh tốt nghiệp đại học, chỉ quen cầm bút, ngồi bàn giấy như anh.
Có những hôm nhìn anh đổ vật xuống giường mà tim chị đau quặn vì thương, song lại mím môi, tự nắm lấy tay mình động viên, "sau cơn mưa trời lại sáng".
Chị luôn nhủ mình không được khóc, hãy thật cứng rắn ở bên chồng để trấn an, khích lệ, không được phép làm anh nhụt chí, nản lòng. Nhưng hôm nay nhìn bông hoa, chị không kìm được nước mắt khi nghĩ đến tình yêu anh dành cho chị, nghĩ đến những cố gắng, thậm chí là hi sinh anh dành cho gia đình. Từ một người hào hoa phong nhã, giờ phải trở về với đồng lương khiêm tốn, anh cần phải biết thích nghi, tiết kiệm chắc là khó lắm, nhưng anh đã làm được.
Bông hoa kia, quan trọng là tấm lòng của anh, bị cơm áo gạo tiền đè nén mà vẫn quan tâm, nhớ đến và có thái độ trân trọng dành cho vợ, món quà tinh thần ấy mới thật đáng quý và rực rỡ hơn bất cứ thứ gì trên đời này…
Tối anh mới về, không còn dáng vẻ mệt mỏi, vất vả, thay vào là nụ cười hớn hở, miệng ríu rít: “Tranh thủ nghỉ trưa anh ra chọn, rồi mang về nhà luôn, quên mang kính nên không biết lá nó bị sâu, về phải cắt bớt đi, nom hơi xấu”.
Chị cười rồi ôm anh thật chặt, chị luôn tin ở tình yêu của anh và cũng tin trong gian khó, chỉ cần sát cánh bên nhau, chẳng gì là không thể làm được. Ngày mai thôi, nhọc nhằn sẽ qua đi!
TSL |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|