Nó về nhà, ngạc nhiên thấy chồng đang ngồi thừ bên hộp các tông chứa khá nhiều sách vở. Ngờ ngợ, nó bước vào, cầm tờ giấy đặt trên giường, đọc xong tái mặt, hỏi giọng hụt hơi: “Vậy là sao?”. | |
Anh thở dài: “Đầu tuần anh đã nộp đơn xin thôi việc, hôm nay có quyết định chính thức, từ mai anh nghỉ”.
Nó xô anh, quăng chiếc túi xách vào xó nhà rồi rỉa rói: “Anh cứ mải đuổi theo những điều vu vơ, chẳng cần biết đến thùng gạo nhà mình đầy hay vơi, chẳng cần quan tâm xem khi tôi sinh, anh lại thất nghiệp, thiếu tiền thì khổ sở thế nào! Ở đâu chẳng có ganh ghét. Đổi việc, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Tôi chưa cần anh phải mang đến những sung sướng ở tận đẩu tận đâu, chỉ cần không rơi vào cảnh ăn bữa hôm nay lại thấp thỏm ngày mai...”.
Từng câu khứa vào lòng anh, tê buốt, đầu anh ong ong, đau như búa bổ. Anh yêu vợ và luôn lo nghĩ cho gia đình thế nào mà nó lại không biết ư? Vốn thận trọng nên trước khi xin thôi việc, anh đã nghiền ngẫm kỹ. Anh chỉ sợ để lâu, khi ấy anh cũng đã có tuổi, sức ỳ tương đối lớn và lúc đó “hậu sinh khả úy”, liệu còn chỗ để anh thể hiện?
Ở công ty này, có những ức chế nó không thể hiểu, và cố gắng mấy anh cũng mãi chỉ là nhân viên quèn.
Đầu năm là dịp thích hợp nhất để anh “nhảy việc” vì bước vào một chu kỳ sản xuất mới hẳn sẽ có cơ hội và điều kiện để anh thử sức. Anh quyết tâm thay đổi. Những tưởng vợ hiểu mình, sẽ là hậu phương vững chắc để động viên, cổ vũ, ai ngờ nó quát tháo ầm ĩ, gọi anh là ích kỷ, chẳng lo được cho vợ con. Lo âu, khóc lóc vật vã khiến nó sinh non, căng thẳng, tức giận càng khiến nó mất bình tĩnh, hằn học với chồng. Anh vào viện thăm, nó ném tất cả mọi thứ về phía anh.
Rồi nó ở lì nhà bố mẹ đẻ, chẳng buồn hỏi thăm và về nhà chồng lấy một lần. Nó đay nghiến: “Ở đây còn có ông bà chăm bẵm nuôi nấng, chứ về đó không có tiền, phải hái lá cây, hít không khí mà sống cũng nên”.
Chuyện đến tai, anh càng lầm lì ít nói, chỉ còn biết tập trung hết sức vào công việc hiện tại. Anh đã tìm được chốn giúp mình thực hiện những mong ước ấp ủ bấy lâu. Công ty nhỏ nhưng tự tay anh đặt nền móng, quản lý và phát triển theo tâm huyết của mình cùng bè bạn. Dầu vậy nó cố chấp, vẫn giận anh nên chẳng buồn đoái hoài…
Thế rồi, ít lâu sau nó rủ cô bạn quay lại nhà lấy đồ, cũng là dò xem tình hình của anh. Vừa đến cửa đã nghe tiếng một cô gái đang cười nói, mùi thức ăn thơm nức. Có cả tiếng anh tiếp chuyện rổn rảng. Ái ngại, bạn nó khẽ lay lay: “Đừng khóc đấy!”.
Giờ nó hiểu, nếu mình ở bên chồng vào lúc khó khăn nhất, thì không có ngày bẽ bàng hôm nay.
TSL |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|