Ngày xưa, sau chuyến đi biển bội thu ông nội đã sang nhà ngoại hỏi vợ cho ba, hai gia đình làm vài mâm đơn sơ cúng gia tiên rồi cho đôi vợ chồng ở với nhau. | |
Ông ngoại và nội cất cho đôi vợ chồng trẻ một mái nhà tranh nằm sau con đường hun hút hai hàng phi lao. Ở đó, mẹ được hạnh phúc bên ba như những cặp vợ chồng son khác. Thi thoảng ba đi biển cùng trai tráng trong làng, mẹ lại ra đầu bến ngóng ba về, nơi cái bải cát thoai thoải có nhiều rau muống biển mà dân trong làng gọi là “Bến đợi chờ”, mẹ đã ra đứng ở đó và nhiều lần hạnh phúc thấy ba trở về với những thúng cá, mực.
Ngày xưa, khi tôi lên 7 tuổi, mẹ thường dắt tôi ra biển ngóng ba về. Khi thuyền cập bến, ba nhảy vội xuống nước rồi chạy lên bờ bế tôi, ôm tôi vào lòng: “Ba nhớ con lắm, con yêu của ba…”. Tôi nghe mùi mồ hôi và nước biển mằn mặn toả ra từ người ba và cảm nhận yêu thương từ vòng tay ấy. Còn mẹ hay vuốt lại mái tóc rối bời của ba và bảo “anh ốm đi nhiều”.
Những lúc ba trở về nhà sau chuyến đi biển dài ngày, cả nhà thường tập trung đông người, ông bà nội ngoại thường đến ăn cơm và ngồi thật lậu. Cũng như những người trong làng, ba mẹ không có điều kiện học nhiều. Khi tôi vào lớp 1 ba và mẹ thường gọi anh Hoè học hơn tôi 2 lớp, con của bác cả sang nhà luyện chữ viết cho tôi. Lúc đó ba thường xoa đầu và nói “Con học thật giỏi để mai này về dạy chữ giúp trẻ em làng mình”. Những lúc như thế tôi thường cố nắn nót chữ đẹp hơn để được ba mẹ khen…
Ngày xưa, khi tôi lên 10 tuổi, trong một lần cải nhau với anh Hoè vì tranh giành bút chì, do tức giận tôi đã bẻ gãy và vứt giữa nhà. Ba biết được tin này, ra vườn bẻ một nhánh roi dương, truốt hết lá, cho tôi một trận đòn. Sau ba lui ra vườn khóc tru tru vì thương tôi. Ba gọi mẹ ra bảo lấy dầu mà bôi cho con và hỏi có đau lắm không. Tôi thấy thương ba mà không sao chạy lại ôm ba và nói lời xin lỗi. Trong câu hát vỗ về của mẹ ru thằng út, tôi chìm vào giấc ngủ, sáng sớm thức dậy ôm cặp đi học. Mẹ bảo “Ba lên tàu ra biển rồi”.
Ngày xưa, trên bãi cát có nhiều rau muống biển ở đầu làng, mẹ đứng ngóng ba về. Nhiều ngày mẹ đứng ngóng ba về, nhưng bóng dáng con tàu vẫn nhạt nhòa trong cơn mưa xối xả, đến lúc nghe đồn biên phòng ở cửa biển báo có một con tàu đã chìm cách bở biển không xa…
Cả làng để tang, ông nội bắt cái “mộ gió” cho ba. Mẹ khóc và ngất lên ngất xuống. Còn tôi nhớ lại hình ảnh ba ngồi khóc sau khi đánh tôi bằng roi dương. Câu “con xin lỗi ba” còn bỏ ngõ và vĩnh viễn chẳng bao giờ nói ra được.
Học ở thành phố, mỗi lần điện về nhà tôi thường nói với mẹ: “Con thương mẹ, mẹ ráng đợi con ra trường rồi phụ mẹ”. Hay khi trở về nhà muộn vì xe chết máy để mẹ lo lắng, tôi không ngại ngần nói “con xin lỗi để mẹ chờ…”. Vì tôi biết rằng nếu không nói những lời yêu thương mình ấp ủ, có khi tất cả đã quá muộn.
Yên Mã Sơn |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|