Những gì tôi muốn kể không đơn giản là một câu chuyện tình. Bản thân tôi còn đang tự hỏi mình, phải chăng mọi cung bậc của gian dối và nghiệt ngã đều rớt vào đời tôi? Chị Ngọc Hương (Hà Nội - tên nhân vật đã đổi) tự vấn khi thổ lộ những uẩn khúc đời mình. | |
Hình minh họa: Người Lao Động.
Ngày định mệnh
Sinh nhật tôi, 8 năm chung sống, không ngày nào chồng tôi không về sớm nấu một bữa thịnh soạn. Nhưng lúc 15 giờ hôm nay anh gọi, nói có chuyện cơ quan đột xuất nên “đền cho vợ yêu một bữa tối long lanh ở nhà hàng, chỉ cần vợ về trang điểm xinh đẹp, 19 giờ 30 anh đón”.
19 giờ 30, không thấy anh, tôi tự nhủ anh bận thêm vài phút cũng không sao. 20 giờ 30, tôi đứng ngồi không yên và rất muốn điện thoại hỏi xem anh đang về đến đâu rồi. Nhưng tôi nghĩ việc đột xuất này có vẻ nghiêm trọng. Tôi nhủ mình hãy biết kiềm chế một lần để làm hình ảnh một người vợ hiền thục, nhu mì đáng yêu, tươi cười đón chồng sau một ngày mệt mỏi sẽ được anh nhớ mãi trong ngày đặc biệt này.
21 giờ 15, chiếc đồng hồ như to hơn bình thường, do mấy giờ qua tôi chỉ nhìn vào nó hoặc tôi chóng mặt vì đói. Tôi lại nhủ, gắng đợi chút xíu, hãy tôn trọng và tin tưởng chồng, nên để anh ấy làm tốt công việc của mình, không gọi điện thoại.
Chóng mặt, muốn ói, ý chí của tôi không chỉ đạo được dạ dày nữa. Tôi xuống bếp tìm bánh quy, hy vọng nó sẽ chỉ làm nguôi cơn đói chứ không làm hỏng luôn sự ngon miệng của bữa tiệc sinh nhật khi đi cùng chồng. Vừa mở được hộp bánh thì chuông điện thoại reo. Tôi từ từ đi lên nhà, vừa bước vừa nghĩ, cứ để anh ấy gọi dài một chút, cho tưởng là tôi giận, rồi sau đó tôi sẽ nói giọng thật ngọt ngào...
Tôi cầm điện thoại lên. Không phải anh gọi. Nga, bạn gái thân nhất của tôi và gia đình. Một ý nghĩ chạy như điện, xẹt qua đầu tôi: Nó chúc mừng sinh nhật mình rồi cơ mà, sao còn gọi tối muộn thế này? Dù sao tôi cũng không muốn nó biết tình trạng của tôi lúc này.
- Tao đây - tôi trả lời giọng như đang vui vẻ.
- Mày, mày đến ngay Bệnh viện Việt - Đức, anh Long vừa được đưa về đó. Tao cũng đến liền, đi ngay đi.
Tôi muốn té xỉu, còn đang đơ hết cả người thì Nga đã tắt máy. Chồng tôi bị tai nạn sao? Tôi cuống cuồng chạy ra khỏi nhà, vẫy taxi. Tôi vẫn nhớ như nguyên cảm giác quay mòng mòng, mọi thứ đảo lộn trong nháy mắt. Tôi không khóc, chỉ thấy lo thắt ruột.
Tôi cũng không biết mình có trả tiền taxi hay không, đến cửa bệnh viện là tôi lao ra khỏi xe. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là chồng Nga. Anh lao đến, giữ lấy vai tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi và nói nhanh: “Hương, bình tĩnh nhé. Nhớ bình tĩnh đấy. Hứa với anh”. Tôi nhìn anh gật đầu vừa lúc Nga chạy đến.
Nó ôm lấy tôi, khóc như mưa. Tôi ôm lấy nó, vẫn chưa khóc được, còn đang hoang mang tột độ, còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nó đấm vào lưng tôi thùm thụp: “Anh Long mất rồi Hương ơi, anh ấy mất rồi, không cứu được rồi”. Tôi thấy mình lịm đi.
Bức màn bí mật
Tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường nhà mình. Mẹ tôi, chị ruột và chị dâu, mấy đứa cháu đều đã ở đấy cả. Tay phải tôi tê không nhấc lên được. Tôi đang được truyền nước biển. Sau khi bác sĩ vào khám, mọi người hỏi han, mẹ tôi nói vắn tắt rằng chồng tôi đi làm về bị đụng xe trên đường Láng - Hòa Lạc.
Tang lễ sẽ được tổ chức tại bệnh viện chứ không đưa về nhà. Gia đình sẽ lo hết, tôi cứ nghỉ ngơi. Đồ của chồng tôi vẫn còn nguyên, điện thoại, ví, thắt lưng được cảnh sát giao thông giao lại.
Tôi bắt đầu khóc. Cầm những đồ vật của anh trên tay, tôi nhớ đến những lần mua chúng khi đi nước ngoài. Cái nào mua cũng vội, cũng không biết anh có thích không nhưng anh luôn dùng nó.
Tôi nói mẹ và các anh chị ra ngoài hết vì tôi muốn ở một mình trong phòng. Khi mọi người vừa ra khỏi, tôi lao đến cái điện thoại và bấm số. Tôi nghe giọng Nga nghèn nghẹn, tim tôi như ngừng đập: “Mày đấy à? Tao cũng mệt quá nên tắt máy từ hôm qua. Tao và ông Khanh đến ngay đây”.
Trời ơi, hú vía. Cái kế hoạch “yêu chồng vào đêm sinh nhật” để hợp thức hóa em bé của tôi không được thực hiện. Giờ tôi biết phải làm sao? Đầu tôi lại quay mòng mòng... Tôi thấy mình tội lỗi, tồi tệ. Tôi thấy mình điên loạn. Tôi muốn mình chết đi ngay lập tức...
Tíc tíc. Tiếng tin nhắn ở điện thoại của chồng tôi. Theo quán tính, tôi cầm lên và mở hộp thư. Tin nhắn quảng cáo khuyến mãi của Viettel. Tôi định tắt điện thoại nhưng bỗng nảy ra ý định muốn biết về những công việc cuối cùng của chồng. Mở hộp tin nhắn, tin gần nhất, chỉ có số, không có tên, đuôi 9696. “Em ở đây rồi. Đến nhanh anh yêu nhé”, lùi lại: “Gặp ở đó nhé. Anh đến ngay. Hôn em yêu”, lùi lại: “Anh yêu! Em có tin anh mong. Biết hôm nay anh bận nhưng mình gặp nhau được không?”.
Tay run run, tôi chuyển sang phần cuộc gọi gần đây. Số đó, 9696, là cuộc gọi cuối, lúc 15 giờ 16, sau khi gọi cho tôi.
Cô ta là ai?
Dối gian không lối thoát
Chồng ra đi đột ngột khiến nước mắt của bao người trong đám tang dành cả cho tôi, người đàn bà góa chồng ở tuổi 32. Thương cảm còn nhiều hơn khi biết tin tôi mới có em bé được 2 tuần... Từ khi đọc được tin nhắn của chồng và cô người yêu nào đó, tôi không tài nào khóc nổi, dù đôi lúc lẽ ra cần phải có nước mắt. Đầu tôi chỉ có duy nhất ý nghĩ phải tìm bằng được cô gái ấy là ai. Nếu không phải vì cô ta hẹn gặp thì anh đã về nhà nấu cho tôi bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn như vẫn làm 7 năm qua. Nhà tôi ở Hồ Tây, chồng tôi làm ở Láng Hạ, chẳng có lý do gì khiến anh phải đi lên đường Láng- Hòa Lạc nếu không phải đến chỗ hẹn như trong tin nhắn.
Tất nhiên, tôi dùng số điện thoại của chồng để gọi lại cho số ...9696 nhưng máy tắt. Tôi nghĩ là không tìm ra nhưng cũng gọi hú họa đến tổng đài viễn thông hỏi tên đăng ký số điện thoại ấy. Người ta đọc tên... chồng tôi. Người trả tiền hằng tháng cũng là chồng tôi. Điều này cho thấy chồng tôi có quan hệ không hề hời hợt với người phụ nữ này, chắc chắn là phải rất thắm thiết thì một người đàn ông có vợ mới dám đưa tên mình ra đăng ký số điện thoại cho bồ.
Trong đầu tôi lại đặt câu hỏi khác: Vậy anh ấy còn mua gì cho cô ta nữa? Xe, nhà, tiền tiêu xài, những món quà? Cô ta trông thế nào? Tôi cao 1,62 m, nặng 52 kg, da trắng, xinh đẹp nhất công ty. Còn cô ấy có gì hơn tôi hay khác tôi khiến anh ấy phải tìm đến?
Tôi lặng lẽ nghiền ngẫm bí mật của mình. Vẻ mặt thất thần, nghĩ ngợi xa xăm cũng là một kiểu đau khổ hợp lý cho những ngày có đám. Người ở bên tôi và khóc nhiều nhất là mẹ và Nga, cô bạn thân của tôi. Mẹ tôi khóc khi quay đi, còn Nga cứ ôm tôi mà khóc. Mẹ tôi yếu nên chỉ ở với tôi ban ngày, còn Nga bỏ chồng ở nhà đến ngủ với tôi. Tôi muốn kể cho Nga nghe bí mật tôi phát hiện nhưng lại nghĩ nó sẽ còn khóc to hơn chứ không giúp được gì nên tôi nín lặng.
Tôi cần một người giúp tôi tìm ra sự thật - đó là anh, người cha thật sự của con tôi. Hơn nữa, tin này có thể làm cho cả hai chúng tôi đỡ có cảm giác tội lỗi khi đã phản bội chồng tôi hơn 1 năm qua. Nhưng điện thoại hay gặp anh đều không thể trong những ngày người chật nhà và đêm thì Nga nằm cạnh. Tôi vẫn còn thấy đứng tim khi nhớ lại lúc tôi điện thoại cho anh mà lại nghe giọng Nga nghèn nghẹn: “Mày đấy à? Tao cũng mệt quá nên tắt máy từ hôm qua...”. Khanh, chồng Nga, chính là người tôi cần nhất lúc này…
Một đêm, trong khi nằm ôm tôi khóc, Nga thủ thỉ:
- Hương à, mày xem có trùng hợp không, tao mới đi khám bác sĩ tuần trước, tao cũng có em bé 4 tuần rồi”.
Tôi ngồi dựng dậy hỏi thất thanh:
- Nhưng sao bảo vợ chồng mày kế hoạch thêm 2 năm nữa?
- Ừ, định thế nhưng chắc hôm nào đó tao quên uống thuốc. Vả lại, chỉ có ông Khanh chưa thích có em bé chứ tao thì lúc nào cũng thích. Mới cưới nhau 2 năm, định để 2 năm nữa nhưng tao lỡ rồi. Ông Khanh còn chưa biết mày ạ.
Tôi nằm vật xuống giường. Chút nữa tôi đã buột miệng nói ra cái điều mà Khanh nói ra rả bên tai tôi mỗi lần gặp nhau: “Bọn anh định 2 năm nữa mới có con và cũng không hợp nhau chuyện đó, Nga rất khó gần nên không quan hệ lâu rồi. Nếu Long không có khả năng, anh rất sẵn lòng giúp vợ chồng em hạnh phúc”.
- Hương à, tao cũng không ngờ mày với ông Long có em bé, mà lại cùng thời điểm này. Có lẽ số phận sắp đặt thế này chăng? Tao nghĩ rồi, nếu ông Khanh không vui vẻ đón nhận đứa con này, tao sẽ bỏ ông ấy sang ở với mày, mình cùng chăm bọn trẻ con nhé. Mày đừng buồn, tao sẽ làm tất cả để bù đắp cho mẹ con mày sự mất mát này...
Nga còn nói gì gì nữa nhưng tai tôi ù đi... Bất giác, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi:
- Nga, mày gọi cho ông Khanh đi. Mai đằng nào tao cũng phải lên chùa nhờ thầy làm lễ cho ông Long, mày bảo ông Khanh mai đến đưa tao đi. Khi đi với ông ấy, tao sẽ dò ý xem ông ấy phản ứng thế nào.
Tất nhiên là Nga đồng ý. Còn tôi chỉ còn biết vừa ôm Nga đang khóc tấm tức trong ngực tôi vừa nghĩ xem ngày mai tôi sẽ nói với Khanh về sự gian dối của chồng tôi trước hay sự gian dối của anh ta trước. Trong giấc ngủ mơ màng, tôi thấy mình đi đến một vách núi dựng đứng. Khi thấy vượt qua không được, tôi muốn quay lại thì phía sau đã là vực thẳm. Trong hỗn độn những dối gian, tôi thấy mình không tìm ra lối thoát.
Tôi chỉ thoát khỏi cơn đau đầu khi mẹ tôi đến bấm chuông ầm ầm. Khanh cũng đứng ở cửa. 9 giờ, Nga đã dậy đi làm từ lâu. Tôi kéo Khanh lên sân thượng, thông báo việc Nga có bầu. Khanh sửng sốt chẳng kém gì tôi: “Không thể, không thể như thế. Hơn 4 tháng nay, Nga luôn kêu đau bụng, bọn anh không chạm vào nhau, anh thề! Nếu có thai thì chắc chắn là của người khác. Vậy đó là ai?” - Khanh vò đầu, bứt tai.
- Không chỉ mình anh đau đớn đâu. Long cũng có người yêu. Cô ta là người Long đến gặp chiều hôm bị tai nạn. Anh có biết số điện thoại nào có đuôi 9696 không?
Long ôm lấy tôi, nói khẽ: “Ôi, khổ thân em. Từ hôm Long mất anh đã nghĩ chuyện này có thể chôn theo nó, không ngờ em lại phát hiện. Người này anh biết”.
Sự đời không đơn giản
Thấm thoát đã 7 năm trôi qua, hôm nay là ngày giỗ chồng tôi. Lẽ ra giờ này Vân đã đưa con đến mà sao không thấy? Tôi lấy điện thoại, bấm số duy nhất mà tôi đã nạp vào bộ nhớ suốt 7 năm qua, số có đuôi 9696.
Khanh đã kể cho tôi nghe mối quan hệ của Long và Vân, em gái Nga. Trong một lần tôi đi công tác nước ngoài, chồng tôi cùng vợ chồng Khanh về quê giỗ mẹ Nga. Vân mới ra trường, chưa có việc làm nên đã nhờ Long làm luật sư, quen biết rộng, xin cho một công việc văn phòng ở Hà Nội.
Vợ chồng tôi lấy nhau đã 8 năm mà không có con. Đi khám thì bác sĩ nói tỉ lệ tinh trùng tốt của Long rất thấp, trong khi anh là con một, cháu đích tôn của dòng họ. “Anh biết bọn em đã thử nhiều cách nhưng Long bảo bác sĩ nói em cũng có vấn đề, niêm mạc của em quá mỏng, thai có đậu cũng không bám được. Chính vì thế, Long gặp Vân, thấy nó cũng ngoan hiền, lại có tình cảm với Long nên Long muốn thử một cơ hội. Long nói chỉ là muốn có con thôi” - Khanh kể.
Tôi như mụ mẫm cả người. Tôi đã từng gặp Vân ở nhà Nga mấy lần. Tôi đến thì cô ấy đi, cũng chỉ chào nhau nhưng tôi không bao giờ nghĩ cô lọt vào mắt chồng tôi.
- Vậy Nga có biết chuyện này không?
- Tất nhiên là không. Hơn một năm nay chỉ anh và Long biết. Anh không thể cho em và Nga biết được, vì như thế cả hai đều đau lòng. Bọn anh không ai muốn gia đình tan vỡ cả, em biết mà. Và Vân cũng chấp nhận.
- Em nghĩ bây giờ không cần phải giấu Nga nữa, đúng không?
- Đúng. Nhất là bây giờ Nga đang có thai với người khác. Anh nghĩ cũng không cần gìn giữ gia đình của anh nữa.
Tôi gọi Nga, nói có việc gấp, cần Nga về ngay. Nga vừa bước vào đến cửa, Khanh lao ra, túm lấy Nga, tát lia lịa làm Nga ngã vào góc nhà. Tôi lao đến giằng Khanh ra. Anh ta như phát điên, gào lên: “Cô là loại đàn bà khốn nạn. Cô lừa dối tôi. Cô và em cô cùng một giuộc, đàn bà lăng loàn. Cô chết đi, đi chết đi, đừng bao giờ đến trước mặt tôi nữa”.
Đỡ Nga đứng dậy, tôi choáng váng nhìn bộ mặt của người đàn ông mà tôi yêu thương vụng trộm lâu nay. Hóa ra là thế này đây. Bao nhiêu điều tốt đẹp đều biến mất ngay giây phút ấy. Nga ôm lấy tôi, khóc nức nở: “Tao xin lỗi mày, Hương ơi, tao xin lỗi mày”.
Khanh lại tiếp tục gào lên: “Cô xin lỗi gì nữa. Em cô kìa, con Vân đấy, cô có xin lỗi được cho nó luôn không? Vì đi gặp nó mà Long bị tai nạn. Lâu nay nó cặp với chồng bạn cô mà cô đâu có biết, đúng không?”.
Tôi ôm lấy Nga, nói trong nước mắt: “Thôi, tao hiểu rồi, mày không có lỗi gì cả. Em là em, mày là mày, không liên quan gì cả”.
- Không Hương ạ, tao đã phản bội mày, phản bội Khanh. Trời ơi, con Vân nữa sao? Sáng hôm ấy, nó nói với tao nó có em bé, với một người nó yêu. Không ngờ là anh Long sao? Thảo nào nó là người gọi báo cho tao biết anh Long bị tai nạn. Hương ơi, tội lỗi của tao với mày quá lớn mất rồi. Mày sẽ không tha thứ cho tao đâu.
Nga vùng đứng dậy, nhìn vào bộ mặt đờ đẫn của tôi, nói trong hơi thở gấp: “Hôm mày đi Singapore công tác, còn ông Khanh đi Thái Lan, Long đã rất buồn, đến lôi tao đi uống rượu. Long nói rằng hình như mày có bồ, và Long khóc. Tao thương anh ấy quá... tao và Long đã... Không ngờ... tao cũng đang có thai với Long”. Rồi nó chạy ra khỏi nhà tôi.
Nghiệt ngã phận người
Chuỗi ngày sau đó là liên tiếp những cơn ác mộng. Nga tự tử bằng thuốc ngủ, gia đình phát hiện muộn nên không cứu được. Tôi và Khanh cãi nhau kịch liệt một trận rồi cũng đường ai nấy đi. Khi tôi sinh con được một tháng, dù tôi cũng chả tha thiết gì với người đàn ông ấy nhưng Khanh xin chủ động đi xét nghiệm ADN.
Kết quả, không phải con Khanh, mà là con của Long. Ghi nhớ số điện thoại có đuôi 9696 trong đầu nhưng tôi không hề điện thoại cho Vân, cho đến tận ngày tôi được bác sĩ thông báo con trai tôi bị bệnh máu không đông cách đây 2 năm.
Tôi đến gặp Vân cùng mẹ chồng, bà muốn tìm đứa cháu hiếm hoi. Hai mẹ con sống trong căn phòng trọ tồi tàn, chưa đến 20 m2. Di sản duy nhất chồng tôi để lại là đứa con gái gầy còm, bị hen suyễn rất nặng. Nhìn đứa bé có mắt và miệng giống y con trai tôi, thậm chí có nhiều nét giống Long hơn, lòng tôi không khỏi thắt lại.
Cuộc nói chuyện đầy nước mắt. Dù sao Long cũng đã mất, cả hai chúng tôi đều đã quá khổ đau về những chuyện đã qua, về những đứa con bệnh tật. Con trai tôi đang phải đếm từng ngày trong bệnh viện... Từ đó, cứ ngày giỗ Long là mẹ con Vân đến. Và hôm nay là một ngày như thế.
Tôi kể lại câu chuyện của đời mình không phải để tìm một sự cảm thông mà đơn giản muốn phô bày mọi cung bậc gian dối và nghiệt ngã của cuộc đời mà tôi đã trải qua, để cuối cùng chỉ còn lại một nỗi đớn đau. Cuộc đời tốt đẹp hay may mắn đều được định đoạt bởi những việc ta làm mỗi ngày. Và sẽ chẳng có điều kỳ diệu nào dành cho người sống với những điều gian dối.
Theo Minh Khánh Người Lao Động |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|