“Con sẽ chỉ lấy Phúc, không bao giờ lấy ai khác, con yêu anh ấy”. Đó là câu mà tôi, đứa con gái 18 tuổi, vừa học xong phổ thông nói với bố mẹ mình. Bố tôi gầm lên: “Lấy ai thì lấy, chứ cái thằng lêu lổng đó thì đừng có hòng!”. | |
Phúc hơn tôi 1 tuổi, học cùng trường cấp ba với tôi và nổi tiếng trong khu phố bởi nghịch ngợm, chơi bời. Phúc còn bị đồn là nghiện nhưng không hiểu vì lẽ gì mà tôi vẫn yêu anh. Tôi không biết Phúc hư hỏng ra sao, chỉ biết chúng tôi yêu nhau thật lòng. Phúc cư xử rất chân thành, tử tế và lo lắng cho tôi từng ly từng tý.
Khi biết tôi và Phúc yêu nhau, bố mẹ ra sức cấm cản. Mẹ Phúc cũng không ủng hộ. Đã từng có lần mẹ Phúc gọi tôi đến nói: “Con ạ, bác thương con nên mới nói thật, con đừng yêu thằng Phúc nữa, nó mải chơi lắm, rồi con chỉ khổ thôi...”.
Vậy nhưng tôi và Phúc vẫn yêu nhau, bất chấp sự ngăn cản của hai gia đình. Trong mắt tôi, Phúc là một người hiền lành, tốt bụng và rất dễ gần. Tôi tốt nghiệp phổ thông, không thi đỗ đại học nên mở một hiệu may nhỏ tại nhà còn Phúc được bố mẹ xin cho đi làm tại một công ty sản xuất giày dép nhưng công việc cũng không ổn định. Phần lớn thời gian trong ngày Phúc đi chơi với bạn bè. Và tôi, một cô gái trẻ mới 18 tuổi cũng chẳng có nhu cầu tìm hiểu xem người yêu mình làm gì trong ngày, kiếm đâu ra tiền để tiêu và có thực sự nghiện ma tuý như những lời đồn đại của hàng xóm hay không, tôi chỉ biết yêu anh mà thôi.
Bố mẹ vẫn cương quyết phản đối việc tôi muốn lấy Phúc làm chồng. Do quá yêu nhau, tôi và Phúc đã nghĩ ra một “kế hoạch”, đó là tôi phải có thai, nếu tôi có thai, chắc chắn chúng tôi sẽ được làm đám cưới. Sau 3 tháng “triển khai”, chúng tôi được toại nguyện.
Khi tôi báo tin có thai, không những bố mẹ không chấp nhận đám cưới mà còn dọa sẽ đến nhà Phúc làm ầm một trận. Nhưng bố mẹ Phúc thì do quá thương tôi nên đã lo liệu mọi cách để có một đám cưới cũng khá chu đáo. Tôi lên xe hoa về nhà chồng với cái bụng bầu 6 tháng, sinh con trai ở tháng thứ 8. Tôi đẻ non, vì bị ngã sau khi bất ngờ nhìn thấy chồng hít ma tuý trong nhà.
Trời vẫn còn thương khi ban cho tôi một đứa con trai xinh như thiên thần, khoẻ mạnh, hay ăn chóng lớn và rất ngoan ngoãn. Tôi đặt tên con là Bình Minh với hi vọng tương lai sẽ tốt đẹp hơn. Sau khi sinh, hàng đêm ôm con, tôi khóc nước mắt đẫm gối vì giận chồng. Tôi ra “tối hậu thư” với Phúc: “Nếu anh không cai nghiện, em sẽ ly dị”. Phúc đồng ý đi cai nghiện.
Trong thời gian đó, bố mẹ tôi cũng đã thay đổi thái độ với tôi sau khi được gặp Bình Minh vài lần. Mẹ tôi “mê mẩn” cháu ngoại và sang nhà chồng giúp tôi chăm con mỗi tối. Bố mẹ chồng tôi cũng vô cùng mừng rỡ khi thấy chuyện của tôi và Phúc có vẻ như đã yên ổn hơn.
Chồng tôi cai nghiện về, bố mẹ xin cho anh được chân trông giữ xe tại một trường tiểu học. Tôi mừng rỡ khi thấy chồng hào hứng với công việc mới. Nhưng chẳng được bao lâu, “ngựa quen đường cũ”, Phúc lại bỏ bê công việc và “cặp kè” với đám bạn nghiện ngày xưa. Tới khi anh mang chiếc xe Wave @ của tôi đi đặt ở hiệu cầm đồ thì tôi cay đắng nhận ra, chồng tôi lại tái nghiện.
Quá giận Phúc, tôi ôm con về nhà bố mẹ đẻ. Phúc sang nhà tôi, quỳ xuống chân tôi khóc lóc xin tha thứ và hứa sẽ đi cai nghiện thêm một lần nữa. Vì yêu chồng, thương con, tôi đồng ý cho anh một cơ hội. Phúc đi cai nghiện nhưng ngày lễ tình nhân vẫn không quên gọi điện thoại về chỉ để nói với vợ rằng “Anh yêu em” hoặc gọi điện cho tôi trong ngày sinh nhật lần thứ 23 của tôi và nói: “Với anh, em lúc nào cũng là người phụ nữ đẹp nhất”.
Trở về sau đợt cai nghiện, lần này, chồng tôi giữ mình được chừng 3 tháng thì tái nghiện. Tôi không còn nước mắt để khóc nữa và cũng nản chí tới mức không còn muốn nói với Phúc bất cứ lời nào. Tôi xin phép bố mẹ chồng về nhà mình ở để tiện công việc ở cửa hiệu may và cũng coi đó là cách để “tránh mặt” chồng. Phúc sang với mẹ con tôi hàng ngày nhưng tôi không đồng ý cho anh ngủ lại. Bố mẹ tôi mắng tôi cư xử lạnh lùng với chồng nhưng khi đó, lòng tôi giận anh ghê gớm và thực ra tôi vẫn hi vọng, cách cư xử của tôi sẽ giúp Phúc cai nghiện được chăng.
Phúc vẫn không thể cai nghiện. Một chiều kia, tôi sang thăm bố mẹ chồng, mới tới cửa đã nghe tiếng mẹ chồng tôi mắng chửi Phúc té tát, nguyên nhân là Phúc đã lấy trộm toàn bộ số tiền lương hưu bà vừa lĩnh về. Trong cơn tức giận, mẹ chồng tôi nói: “Có đứa con như mày, thà tao không có còn hơn, sao mày không chết đi cho cả nhà đỡ khổ...”. Khi ấy, chồng tôi cúi mặt nói: “Thằng nghiện như con, muốn chết quá dễ, con chỉ thương vợ con con thôi...”
Nghe chồng tôi nói vậy, tôi khóc lặng đi và lẫm lũi quay trở về nhà.
Một buổi chiều tháng 9, chồng tôi sang cửa hiệu của tôi mượn chìa khoá xe tôi và nói đi viếng đám ma bố đứa bạn. Tôi giao xe cho chồng không mảy may nghĩ gì cho tới 12 giờ đêm không thấy chồng trả xe về thì tôi đã hiểu ra vấn đề. Chồng tôi, trong cơn cùng quẫn, đói thuốc, lại mang chiếc xe máy cũ của tôi ra hiệu cầm đồ.
Trưa hôm sau, Phúc trở về nhà, tôi và mẹ chồng đã ngồi chờ sẵn. Mẹ chồng tôi mắng nhiếc Phúc không tiếc lời khiến tôi không còn muốn nói thêm gì nữa. Tôi ngồi một lúc rồi đứng lên chào mẹ chồng xin phép về nhà mình. Tôi đi, Phúc chạy theo giữ tay tôi, tôi gạt ra nói: “Thôi anh để mẹ con tôi yên, tôi mệt mỏi quá rồi”.
Chừng 7 giờ sáng ngày hôm sau, mẹ chồng tôi điện thoại sang hỏi tôi xem hôm qua Phúc có sang bên nhà tôi ngủ không vì không thấy Phúc về nhà. Lúc này tôi đã bắt đầu thấy nóng ruột, lo lắng. Và quả thực, chỉ chừng nửa tiếng sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại kinh hoàng. Người ta báo, chồng tôi đã chết vì chích ma tuý quá liều, tại một con hẻm nhỏ bẩn thỉu, tối tăm cách nhà chừng 2 km...
Phúc ra đi, để lại cho tôi một bức thư ngắn trong túi áo ngực: “Anh quá hèn nhát nên không thể thoát khỏi cuộc sống tội lỗi này. Anh chết đi, em và con sẽ sống yên ổn hơn nhiều. Anh sẽ mang theo những hình ảnh đẹp nhất về con và em. Anh yêu em.”
Và tôi đau đớn nhận ra, mình vẫn còn yêu chồng rất nhiều...
Hương Giang |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|