Dù đã trở thành bà mẹ đơn thân được hơn 2 năm nhưng khi nhắc tới chồng cũ, Ngọc Anh không muốn nói tới hai chữ “chia tay”, bởi với chị, nếu đã đi với nhau một quãng đường thì cả đời vẫn còn lại trong nhau cái nghĩa tình… | |
Ngọc Anh đã làm bà mẹ đơn thân từ hai năm nay.
Thành danh từ Sao Mai điểm hẹn, Ngọc Anh đã xây dựng cho mình một hình tượng riêng: nữ ca sĩ hát nhạc trữ tình rất dịu dàng và đằm thắm. Chị có cảm giác thế nào khi đã có bốn năm đứng trong thế giới showbiz?
Đa số khán giả biết đến tôi sau Sao Mai điểm hẹn 2006, nhưng thực ra tôi đã hoạt động nghệ thuật từ khi còn là một cô bé 8 tuổi. Bởi thế khi tiếp xúc với thế giới showbiz, tôi không có sự ngỡ ngàng, tôi chỉ nhủ, mình phải bắt nhịp để trở thành một phần trong đó.
Tôi là một ca sĩ nhạc nhẹ lại sinh hoạt nghệ thuật ở miền Bắc, nơi nghệ thuật diễn ra điềm tĩnh và có chọn lọc, những điều đó đã tạo cho tôi một phong cách điềm đạm. Tôi nghĩ bằng sự nỗ lực thời gian qua tôi đã khắc sâu được hình tượng một ca sĩ nữ tính, đằm thắm trong lòng khán giả.
Xem chị diễn trên sân khấu cũng như khi đối diện, luôn thấy một Ngọc Anh dịu dàng nhưng cũng đầy lý trí. Người ta bảo, người lý trí thì ít tính nghệ sĩ hơn, chị thấy sao?
Có lẽ chị đúng khi nhận xét Ngọc Anh là một người dịu dàng và lý trí. Nhưng ngay cả điều này cũng phải học chứ không tự nhiên mà có.
Còn việc vì lý trí mà ít tính nghệ sĩ đi thì tôi nghĩ chưa hẳn đúng. Vì điều này tôi cũng đã nghĩ đến nhưng cho tới bây giờ chưa ai nói tôi không nghệ sĩ trên sân khấu. Tôi cũng rất tách bạch, con người lý trí của mình chỉ để sống trong cuộc đời thường còn khi lên sân khấu mình phải là con người của nghệ thuật.
"Cho đến bây giờ tôi rất hài lòng về cuộc sống của mình"
Chị quan niệm về hạnh phúc như thế nào?
Với tôi, hạnh phúc bình dị, thật thà thế này: ngoài giờ trên sân khấu, được hát cho khán giả thì gia đình đối với tôi vẫn là quan trọng nhất. Gia đình ấy là một bờ vai để tôi tựa, có những đứa con cho tôi chăm sóc, yêu thương. Mong muốn đó theo tôi từ thời thiếu nữ.
Tôi còn nhớ hồi bé mình hay đọc truyện tranh và có những giấc mơ về công chúa và hoàng tử. Tôi từng mơ sẽ có một hoàng tử đẹp trai, có tài, biết chăm sóc, ân cần, dịu dàng. Lớn lên giấc mơ đó vẫn còn, nhưng làm gì có người toàn vẹn như hoàng tử trong truyện, thế nên mình phải biết chấp nhận và yêu thương những gì mình đang có. Còn cho đến giờ, con người tôi khi yêu vẫn luôn trong sáng, thật thà.
Có vẻ như đời sống hôn nhân của chị không được êm ấm, phải chăng anh ấy không phải là chàng hoàng tử như trong truyện cổ tích thơ bé của chị?
Thật ra, khi sự việc xảy ra không theo chiều hướng tốt thì người trong cuộc là người phải đón nhận nhiều nhất. Trong những câu chuyện riêng chỉ cần mình hiểu, người thân mình hiểu là đủ.
Trong cuộc sống hiện tại, điều gì khiến chị vui cười, hài lòng?
Tất nhiên là bé Phương Anh, con gái tôi. Bé càng lớn càng đáng yêu và biết thể hiện tình cảm nhiều hơn. Ngoài ra, tôi có bố mẹ, gia đình, chị em luôn yêu thương, ủng hộ và giúp đỡ.
Thêm đó, mỗi ngày tôi cảm nhận được sự thành công trong sự nghiệp, cho dù trên con đường ấy tôi đi những bước rất chậm rãi nhưng bền bỉ. Tôi vui vì có những người bạn thân thiết trong nghề luôn sát cánh như Đỗ Bảo, Tấn Minh… Cho đến bây giờ tôi rất hài lòng về cuộc sống của mình.
Bố bé Phương Anh không còn là người đàn ông mang niềm vui đến cho chị. Tôi đang hồ đồ nghĩ rằng, một người làm nghệ thuật ít nhiều có thành công như chị, đã phải trả một giá quá đắt - đó là sự đổ vỡ cuộc hôn nhân của mình? Thực hư thế nào?
Nói thế nặng nề quá! Tôi chỉ nghĩ, bản thân mình yêu nghệ thuật nên tôi không phải trả giá điều gì cho nó cả. Có chăng, chỉ là nghệ thuật cho tôi nhiều thứ, nên lấy đi chút ít hạnh phúc riêng tư của tôi.
Tại sao mọi người cứ quan niệm sự thiếu hụt đó là mất mát? Sao không nghĩ rằng đó là một thời khắc, một sự thay đổi cần thiết để giúp ta nhận ra rằng, cuộc sống này có khi phải thay đổi. Hơn nữa, nếu đó là sự thay đổi tốt hơn thì ta cũng nên chấp nhận vui vẻ chứ.
Có thể chị nói đúng, nhưng đó là trạng thái khi chị đã bình tâm trở lại sau “cơn bão” chứ lúc đang ở giữa dòng “giông lốc” chắc chị cũng bấn loạn?
Cái gì cũng có thời gian của nó, cũng như một câu chuyện đến hồi kết thúc thì trước đó nó phải có diễn tiến thế nào. Tôi cũng không muốn nói sâu về chuyện này, nhưng có một hiện thực là tôi thấy không có điều gì mình phải hối tiếc cả. Qua cơn giông, trời lại sáng, tôi luôn tự hào mình đã giữ lại được những điều tốt đẹp trong con người mình.
Chị đã trở thành bà mẹ đơn thân được bao lâu rồi?
Hai năm.
Một câu hỏi cuối cùng, lý do của sự đổ vỡ trong gia đình chị thực tế là do đâu? Nguyên nhân của nó có xuất phát từ ước vọng quá lớn ở chị?
Nếu làm nghệ thuật mà không có ước vọng thì không làm được đâu. Nhưng nói về quan hệ của tôi với bố Phương Anh, xin đừng nhắc đến hai từ “chia tay” hay “đổ vỡ” vì con người đâu sống với nhau chỉ bằng tình yêu, nó còn có tình nghĩa nữa mà.
Tôi luôn nghĩ tất cả những người đến với mình, họ đã để lại cho cuộc đời mình bên cạnh sự đau khổ còn là hạnh phúc nữa kìa. Tôi cũng tin rằng đau khổ rồi sẽ qua đi còn hạnh phúc thì sẽ ở lại mãi đấy. Chỉ cần có lòng bao dung thì mọi đau khổ sẽ tự nó qua hết.
Cảm ơn những chia sẻ của chị!
Theo Đất Việt |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|