Lâu lâu không viết cái gì, hôm nay nghe 'Patience' tự nhiên muốn viết cái gì đó không phải cho mình mà cũng chẳng cho ai, chỉ là một bài viết cảm nhận như mọi khi về cuộc sống mà mình đang đi qua từng ngày. Hy vọng sẽ có ai tìm được gì đó trong nó. (Nghiêm Trọng Việt) | |||||||
Tình yêu, hãy dành cho nó sự kiên nhẫn.
"Shed a tear 'cause I'm missin' youI'm still alright to smileGirl, I think about you every day nowWas a time when I wasn't sureBut you set my mind at easeThere is no doubtYou're in my heart now" Cả đêm qua anh đã không ngủ được vì những cảm xúc kia lại quay về ám ảnh anh. Anh nhớ mình đã từng nói với em, anh rất thích đoạn huýt sáo và đoạn dạo guittar đầu của nó, có cái giác gì trống vắng, cứ chậm chậm thôi mà nghe thật cô đơn. Đêm, cái không gian tĩnh mịch đó lại làm anh nhớ về em. Khóc? Anh đang tự hỏi mình đang khóc vì cái gì đây? Nhớ em, áp lực cuộc sống hay vì cái gì đó. Anh cũng chả biết nữa, nhưng anh vẫn chắc một điều, anh vẫn có thể cười khi gặp em. Em à, anh đang nghĩ về em như bao ngày, em vẫn vậy vẫn luôn ngự trị trong trái tim anh. Nhưng giờ anh biết, anh mất cơ hội được nhìn thấy nụ cười của em, giọng nói ấm áp, sưởi ấm tâm hồm anh những ngày tháng qua rồi. "Said, woman, take it slowIt'll work itself out fineAll we need is just a little patienceSaid, sugar, make it slowAnd we come together fineAll we need is just a little patience(patience)Mm, yeah" Em nói rằng, cứ chầm chậm thôi, hay cho em thêm thời gian. Cái chúng ta cần là một chút gì đó kiên nhẫn, thời gian, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Nhiều lúc anh tự hỏi mình, không biết anh kiên nhẫn vậy đã đủ chưa, hay còn phải kiên nhẫn hơn nữa. Mà không biết em bắt anh phải kiên nhẫn đến bao giờ, hãy cho anh một câu trả lời. Một câu thôi, để xóa đi sự chờ đợi của anh trong suốt thời gian vừa qua, để anh có thể bước tiếp... Nhưng thực tế cho thấy, em chẳng nói gì, mặc anh trong chờ đợi. Đã có những lúc anh muốn nói với em, anh mệt mỏi lắm rồi, nhưng anh không đủ can đảm hay nói đúng hơn là anh không thể nói ra, với anh, em quá tuyệt vời. Ngày trước, khi em xuất hiện, anh như tìm ra một cái gì đó mới mẻ mà anh nghĩ nó đã thay đổi cuộc sống của anh. Và đúng thế thật, nó đã thay đổi như ngày hôm nay, thay đổi khiến anh không ngờ đến. "I sit here on the stairs'Cause I'd rather be aloneIf I can't have you right nowI'll wait, dearSometimes I get so tenseBut I can't speed up the timeBut you know, loveThere's one more thing to consider" Anh đang ngồi bên những bậc cầu thang, anh muốn mình đơn độc, cô đơn. Điều đó còn làm anh thoải mái hơn khi nghĩ về em. Em bảo anh chờ, anh sẽ chờ, sẽ đếm từng ngày, đôi lúc anh muốn xé toạc cái khoảng thời gian đó, chờ với cái niềm tin nhỏ bé: "Mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp". Nhưng em có hiểu một điều rằng "tình yêu không phải là thứ để chiêm ngưỡng". Anh mệt mỏi và sự kiên nhẫn trong anh đang lụi tàn. "Said, woman, take it slowAnd things will be just fineYou and I'll just use a little patienceSaid, sugar, take the time'Cause the lights are shining brightYou and I've got what it takesTo make it, We won't fake it,I'll never break it'cause I can't take it"
"I been walkin' the streets at nightJust tryin' to get it rightHard to see with so many aroundYou know I don't likeBeing stuck in the crowdAnd the streets don't changeBut baby the nameI ain't got time for the game'cause I need youYeah, yeah, but I need youOo, I need youWhoa, I need youOo, all this time" Lang thang trên những con phố, có lẽ là cách tốt nhất với anh lúc này. Cho dù thật là khó khăn để tìm một lối đi cho riêng mình lúc này, mọi cái đều phảng phất hình ảnh em. Em biết đấy, anh ghét sự đông đúc, ghét cái tắc đường của Hà Nội, những con đường chẳng bao giờ thay đổi, chỉ có em là thay đổi. Nhưng anh cần em, ít nhất vào lúc này, khi niềm tin trong anh đang cạn kiệt mỗi phút trôi qua. Em đừng đem thời gian để làm trò chơi với anh được không, hãy cho anh niềm tin. Vì anh biết "Tình yêu, nếu có thể hãy dành cho nó sự kiên nhẫn".
Nghiêm Trọng Việt |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|