Anh thường bảo em hay lãng mạn, mỗi khi nghe nhạc lại dâng tràn cảm xúc, thậm chí có khi còn khóc vì lời nhạc đúng với tâm trạng. Anh nói đúng, em là con bé hay thả hồn vu vơ theo lời nhạc, nhưng anh không biết một điều, lúc nào khi nghe bài hát "Xe đạp ơi", lòng em cũng dâng lên một nỗi hoài thương về kỷ niệm ban đầu của tình yêu... (Trần Mỹ Phương) | |||||
Nhớ khi xưa anh chở em trên chiếc xe đạp cũ, Áo ướt đẫm mồ hôi những trưa hè Nhớ khi xưa bao mộng mơ trên chiếc xe đạp cũ,Dưới cơn mưa cùng nhau dắt qua cầu. Xe đạp ơi! đã xa rồi còn đâu, Mối tình thơ thoáng như một giấc mơ, Xe đạp ơi! những vất vả ngày ấy cho lòng tôiNhớ thương hoài chẳng nguôi... Có lẽ cả cuộc đời này của em cũng không bao giờ quên những phút giây như vậy. Mối tình thời sinh viên nhẹ nhàng và đằm thắm quá. Làm sao có thể quên những lúc ngồi sau lưng anh nói chuyện ríu rít, còn anh thì đạp xe chở em đi học và chờ rước em về. Không một ngày anh và chiếc xe ấy lỗi hẹn với em, luôn đúng giờ vì anh sợ để em chờ đợi... Quay đều quay đều quay đều mối tình ngày xưa yêu dấu Quay đều quay đều quay đều nhớ hoài những vòng xe Quay đều quay đều quay đều mối tình nghèo đơn sơ quá.Quay đều quay đều quay đều thương hoài những vòng xe Vòng xe lăn đều cũng như tình yêu của em và anh, ngày qua ngày vẫn như thế, không bao giờ thôi yêu nhau... Dù đi làm thêm vất vả, nhưng anh cũng cố công qua em hàng ngày để có thể được nói chuyện đôi câu, để em có thể kể anh nghe những giận hờn vu vơ con gái, thậm chí nghe em kể chuyện con cún, con mèo. Những ngày lễ, anh đâu có nghỉ làm được, sợ em buồn anh xin nghỉ trước một ngày để đưa em đi chơi. Lúc nào em cũng được đi chơi trước người ta, tới ngày thì ngồi nhìn anh phục vụ mọi người. Cũng hay làm sao khi chị chủ quán cũng quý em và anh, nên hôm lễ nào chị cũng cho anh nghỉ sớm để chạy qua em chơi chút... Và rồi, anh cùng chiếc xe đạp lại đứng dưới ký túc xá chờ em... Em nhớ hoài mỗi tối em hay ra ban công để nhìn dáng anh đi về, anh biết nên lúc nào cũng ngoái đầu nhìn lên chào em lần nữa. Thế mới có chuyện anh thường hay đi ngả khác rồi đứng từ xa nhìn lên để trông thấy em dáo dác chờ bóng anh ra, cho tới khi em phụng phịu anh mới xuất hiện để cả em và anh cùng bật cười. Và anh cũng biết mỗi lúc không thấy em ra ban công tiễn anh về là mỗi lúc em đang giận anh, cơn giận vu vơ của một cô gái rắc rối. Nhớ khi xưa anh chở em trên chiếc xe đạp cũ Dưới trăng khuya cùng trao chiếc hôn đầu.Nhớ khi xưa bao mộng mơ trên chiếc xe đạp cũ Ước mong sao tình yêu mãi không rời Anh luôn hỏi em có tủi thân không khi ai cũng đi xe máy còn anh chở em bằng xe đạp như thế. Trong lòng em chưa bao giờ gợn lên cảm giác đó, vì em luôn thích được ngồi sau lưng anh nói cười, rồi quạt mát cho lưng anh khi mồ hôi thấm ướt cả chiếc áo. Có một lần, người bạn trai cũ của em nhìn thấy anh đang chở em đi trên đường. Tối về người ấy gọi điện cho em và nói: "Anh nhìn thấy em rất hạnh phúc, dù đơn sơ nhưng chưa bao giờ anh nhìn thấy cảm giác đó của em khi ở bên anh". Xe đạp ơi! đã xa rồi còn đâu, Mối tình thơ thoáng như một giấc mơXe đạp ơi! những vất vả ngày ấy Cho lòng tôi nhớ thương hoài chẳng nguôi Tình yêu đâu cần vật chất xa hoa, phù phiếm. Vì em tin chỉ cần mình nỗ lực thì mình sẽ có tất cả. Em yêu anh đâu phải vì gia đình giàu nghèo, mà em yêu cái chịu thương chịu khó của anh, yêu cái trách nhiệm của anh với gia đình, yêu cái nhìn lạc quan luôn tin tưởng vào tương lai của anh. Và yêu nhất là cách yêu đầy tôn trọng của anh đối với em và gia đình em. Quay đều quay đều quay đều mối tình nghèo đơn sơ quá.Quay đều quay đều quay đều thương hoài những vòng xe Giờ đây, chiếc xe đạp đã bị người ta lấy mất rồi, còn anh đưa đón em đi học mỗi ngày bằng chiếc xe máy. Cũng quay đều, nhưng quay nhanh hơn, áo anh không còn đẫm mồ hôi nữa, thay câu hỏi "Anh có mệt không?" bằng câu hỏi "Anh có lạnh không?". Tình yêu của em và anh không còn lãng mạn như trước, mà cũng thực tế hơn. Những món quà nho nhỏ như ngôi nhà tranh, đèn ngủ, lồng đèn, ly kem khắc dòng chữ "I love you", những bông hồng trong chiếc ly thủy tinh anh làm cho em, thậm chí là chú gấu bé xíu bằng giấy cứng để em kẹp sách... đã được thay bằng những món quà thực tế hơn như áo, quần, váy, một bó hoa hồng thật to giao tại công ty. Em cũng hiểu là do anh muốn bù đắp cho em, muốn cho em hãnh diện với bạn bè, nhưng em đã không còn cảm giác háo hức chờ đợi, hay thích thú reo lên khi thấy món đồ chơi ngộ nghĩnh anh làm cho em, dù rằng anh vẫn rất yêu em.
Mãi yêu anh!
Trần Mỹ Phương Cảm xúc của bạn sau khi nghe "Xe đạp ơi" và đọc bài viết này? |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|