Chỉ một tin nhắn đã gợi lên trong tâm tưởng cô gái Sài Gòn niềm nhớ thương vô hạn về một Hà Nội trong trẻo. (Lê Thị Mỹ Lam) | ||||||
Chiều Sài Gòn tấp nập người xe. Một mình ở góc quán quen, bên ly cà phê đã cạn, tôi nán ngồi lại để tránh giờ cao điểm của phố thị. Mọi khi, cô bạn thân vẫn cùng ngồi lại giết thời gian vào những lúc như thế này... Điện thoại khẽ reo, một tin nhắn của người bạn vừa nhớ tìm đến. Rất ngắn gọn: “Sài Gòn nhớ Hà Nội không?”. Chỉ là câu hỏi đơn giản vậy, nhưng sao lòng cảm thấy nôn nao lạ. Đâu phải chỉ có Hà Nội, Sài Gòn cũng nhớ Hà Nội lắm, dù chỉ là người-kẻ-lạ đến rồi đi! Bỗng dưng thấy đồng cảm lạ với bài hát Nhớ một chiều Hà Nội (lời: Mai Văn Phấn, nhạc: Nguyễn Hồng Sơn) qua tiếng hát của ca sĩ Ngọc Tân: Có một chiều nao Hà NộiCất lên từ ngực biển đầyCả dấu chân em ngày ấyMắc vào tấm lưới anh vây… Bất chợt tự mỉm cười với ý nghĩ, tác giả còn lởn vởn trong ký ức một cô em Hà Nội để mà thốt lời nhớ nhung. Còn mình, chẳng lẽ lại nói “cô em Sài Gòn” nhớ… “cô em Hà Nội”? Kỳ quá đi mất!
Tiếng hát ca sĩ Ngọc Tân vẫn như hơi thở mùa đông… ấm áp trời chiều Sài Gòn: Như vừa vang trong lòng tayLối xưa động thềm sấu rụngTiếng chim treo vào heo mayTrong lá khô rơi còn đây. Hà Nội khiến lòng người chếnh choáng với những con đường rợp bóng lá vàng rơi, với món sấu dầm chua ngọt vẫn còn đọng nơi đầu lưỡi, với bát nước chè nóng hổi giữa đêm đông giá rét… Lần đầu tiên, tôi đặt chân đến Hà Nội vào lúc chớm đông. Đường phố phủ đầy những chiếc áo dầy cộm, còn tôi thì ăn mặc phong phanh như đang đứng giữa trời Sài Gòn. Tôi nhớ ánh mắt khi ấy của những người xung quanh, nhìn tôi đầy… ngưỡng mộ. Thế nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã run lên cầm cập, quáng quàng tìm mua cho bằng được một chiếc áo lạnh mùa đông trong dáng vẻ đầy đắc ý của cô bạn thân! Rồi cũng nhanh chóng, tôi bị tiết trời thu Hà Nội quyến rũ, ngất ngây và say mê gom những chiếc lá khô tung lên cao cho rơi lả tả. Tôi thích cảm giác được chạy xe loanh quanh trên những con phố, hay thả bộ quanh Hồ Gươm để đắm chìm trong trời mây - cá nước và nhâm nhi những món ăn vỉa hè khoái khẩu của con gái. Hồ Gươm tựa hồ biển lặngTháp Rùa đứng đó buông neoMặt người thành mây soi bóngNỗi buồn biêng biếc rong rêu
Trời Hà Nội đang vào thu. Người Hà Nội nói riêng, cả nước nói chung đang nô nức đón chào Đại lễ 1000 năm Thăng Long - Hà Nội, một dấu son lịch sử chói ngời. Bất chợt mấp máy nơi khóe môi, tôi chợt khe khẽ: Hà Nội ơi, Hà Nội ơi…Một cánh diều thả bằng sợi dây thương nhớNíu nghiêng cả mặt biển chiềuNước dâng dạt dào sóng vỗ.
Lê Thị Mỹ Lam Cảm xúc của bạn khi nghe bài "Nhớ một chiều Hà Nội" và đọc bài viết này? |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|