Nghỉ hè, chị đi làm tình nguyện trong trường mù Nguyễn Đình Chiểu. Gặp mọi người ở đây, chị rất xúc động và ngưỡng mộ chí tiến thủ ở họ. Dù họ không thể nhìn, song miệng luôn cười rạng rỡ. | |
Cũng nơi đây chị gặp anh. Anh luôn tin ở mình và lạc quan vào một tương lai tươi đẹp. Chị đến để giúp họ nhưng dường như chị học được ở họ còn nhiều hơn.
Chị tham dự các buổi học, hướng dẫn họ đọc chữ nổi và đặc biệt chị được dự buổi học nhạc của lớp anh. Họ đều có đôi tai thật tinh anh, nhạy bén, nhận biết rõ từng âm thanh, điệu nhạc.
Anh là học sinh xuất sắc trong lớp đàn Bầu. Chị như tan đi, miên man mỗi khi nghe đàn anh thánh thót, réo rắt. Chị thường ngắm nhìn anh đăm đăm và nghĩ rằng anh không thể biết. Chị đâu hay, anh dần cảm nhận được bằng con tim.
Dịp tổ chức sinh nhật cho ba người trong lớp, anh đi hát, rủ cả chị. Anh vừa đánh đàn vừa hát và nói “Tặng người anh rất quý mến”. Chị nghe rõ trống ngực mình đập như chưa từng rung động đến thế. Tiệc tan, chừng như đã muộn, chị buột miệng hỏi giờ, sau đó thì chợt hối hận, sợ anh tủi thân vì anh đâu thể xem giờ. Bất ngờ anh đáp: “Mười rưỡi”. Chị ngạc nhiên, thì ra chiếc đồng hồ của anh có thể mở được nắp, anh sờ vào và biết. Chỉ vậy thôi mà chị cũng thấy má mình âm ấm nước mắt, vừa cảm phục vừa thấy thương anh.
Tan tiệc, chị thong thả dạo từng bước nhàn tản dưới bầu trời đầy sao, đường phố vắng bóng người hơn, chị mỉm cười thấy tâm hồn mình thanh thản lạ kỳ. Rồi chị nghe tiếng anh gọi nên bước chậm lại, đến nơi, anh ấp úng: “Bài hát ban nãy dành tặng em, cảm ơn em đã giúp đỡ bọn anh”. Chị rơm rớm nước mắt, lúng túng chẳng biết nói gì, anh cũng im lặng. Thực lòng lúc ấy chị rất muốn nói với anh những điều dồn nén: “Hãy để em làm đôi mắt sáng cho anh nhé!”, nhưng chị chưa đủ can đảm. Họ cùng nhau bước đi lặng lẽ, và chị thầm mong mình hãy hành động theo lời con tim mách bảo.
Chị yêu anh vì cảm nhận được anh là người chân thành, qua một người bạn trong lớp chị nghe nói anh xin được tấm ảnh thẻ của chị và luôn cất trong ví trên chiếc áo ngực, ai hỏi anh lại khoe đây là người bạn tốt nhất, là ân nhân của anh. Khi biết, chị đã suy nghĩ, qua nhiều đêm trằn trọc...
Sau hôm đó anh dường như ngại ngùng, mặc cảm nhưng tấm lòng của chị đã kéo anh trở lại suy nghĩ yên bình. Chị động viên anh chăm chỉ rèn luyện, học xong lớp ở nhạc viện. Như được tiếp thêm sức mạnh tinh thần, anh liên tiếp giành được các giải thưởng âm nhạc trong nước và đi biểu diễn các nơi. Chẳng nói ra nhưng họ như là một cặp, chị hãnh diện về anh, anh tự hào về chị.
Mẹ chị hay tin thì bỏ cơm, khóc lóc, rên rỉ hết mấy ngày. Xinh xắn, học giỏi, con nhà gia giáo như chị kiếm đâu chẳng được chồng, sao lại... Bố chị lạnh lùng: “Lấy nó thì không có bố mẹ”. Bạn bè xúm vào khuyên nhủ lẫn can ngăn.
Anh thì nghĩ cho chị nên lánh mặt, khiến trái tim cả hai như có ngàn mũi kim đâm. Chị hoang mang không hiểu anh nghĩ gì, tình cảm của anh dành cho chị có lớn không?
Anh vùi lòng mình bằng cách tập trung thời gian vào luyện tập cùng các bạn. Nhận lời đi đánh đàn gây quỹ cùng ban nhạc - những người có hoàn cảnh đặc biệt.
Buổi biểu diễn thành công trên cả sự mong đợi, anh ra về giữa rừng hoa và những tràng pháo tay không dứt, trong niềm hân hoan, hứng khởi, lòng anh bỗng bộn bề. Anh cùng một cậu cũng là tình nguyện, đang trò chuyện trên đường về nhà bỗng thấy cậu im lặng, từ từ rời tay anh, thay vào một bàn tay khác mềm mại, nhỏ nhắn.
Anh nói rất khẽ: “Em phải không?”. Chị lấy hết can đảm cầm thật chặt tay anh nói qua làn nước mắt: “Em yêu anh!”. Chị không thấy nghe thấy anh nói gì nhưng nụ cười đã nở trên môi anh, hiền lành, chân thật.
Triệu San |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|