Yêu nhau sáu năm trời sao còn trẻ trung được nữa, nhất là khi tình yêu ấy phải cùng nhau vượt qua gian khó của sự xa cách, hờn ghen, và cả những vất vả chống chọi với bao sóng gió của kẻ phá bĩnh hay ghen tị. | |
Thứ Bẩy, 03/09/2011 - 05:27
Viết cho tình yêu không còn trẻ
(Dân trí) - Yêu nhau sáu năm trời sao còn trẻ trung được nữa, nhất là khi tình yêu ấy phải cùng nhau vượt qua gian khó của sự xa cách, hờn ghen, và cả những vất vả chống chọi với bao sóng gió của kẻ phá bĩnh hay ghen tị.
Sự xen vào của người thứ ba khiến anh bối rối còn em thì tự ái. Em biết, anh yêu em nhiều rất nhiều, nhưng cũng không thể khiến cô gái kia thất vọng, cô ấy đã giúp đỡ anh, đã hi vọng ở anh không ít, để anh cứ đứng giữa ngã ba đường, mặc cho những người trong cuộc đau khổ, để tình yêu như đang lĩnh án treo, lơ lửng không ai quyết được.
Rồi thì cũng ổn thỏa, cô ấy mệt mỏi “buông tay” trước, đã đi lấy chồng, khiến mọi chuyện được giải quyết ôn hòa hơn, song lòng em lại chợt mông lung.
Những thử thách của buổi ban đầu khiến em chán chường và suy ngẫm liệu có thể yêu người từng mắc lỗi với mình, người đã từng không thể trao cho mình trọn vẹn trái tim như vậy không. Để đôi khi em thấy trong cuộc giành giật này em mới chính là người thua cuộc, tình yêu lại bị thử thách thêm một thời gian nữa.
Sáu năm qua, không biết bao nhiêu lời xin lỗi, tỏ tình, cầu hôn, không ít những lần cảm ơn và nói yêu thương nồng cháy từ trái tim vẫn chưa làm lòng em thôi khắc khoải.
Em tư lự và đặt ra tiêu chuẩn, người ấy phải không được gia trưởng, luôn thấu hiểu để sẻ chia mọi điều, đó sẽ phải là người luôn khiến mình hãnh diện… em quên mất không hỏi ngược lại rằng, mình sẽ làm gì cho anh ấy, mình sẽ đáng yêu như thế nào, sẽ quan tâm đến anh ấy ra sao? Em không tự hỏi mà chỉ biết đòi hỏi. Vậy mà anh vẫn kiên nhẫn chiều ý em, lãng mạn một cách cần thiết.
Hai đứa bằng tuổi, là mối tình đầu của nhau, đến với nhau bằng sự rụt rè, ngốc nghếch, em có vẻ gì đó “quê quê” như anh vẫn nhắc lại trêu em, khi đó em chưa biết làm duyên và điệu đà như bây giờ, anh cũng thế, ngốc nghếch “sến tàu” tặng em chùm hoa bất tử khô để còn dùng được mãi. Nay anh đã biết làm đẹp lòng em bằng những món quà em thích.
Bước sang năm thứ bảy kỷ niệm ngày đầu tiên mình gặp nhau, anh dẫn em về lại “hiện trường” là khu vườn của ông nội anh, nơi đó có cây si nhiều năm tuổi, bên cạnh là một bể cá chứa hòn non bộ nho nhỏ có chú tiều phu trên núi và một ông già ngồi đọc sách, câu cá bên chiếc cầu xinh xắn bên dưới. Anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc khóa nhỏ bằng hai đầu ngón tay màu vàng óng, rồi bảo nếu muốn hai đứa mãi mãi bên nhau, tình yêu bền chặt khăng khít như hòn non bộ cùng cái cây muôn đời xanh này thì hãy khóa nó vào cây cầu, thành vật trang trí luôn. Em thích thú thực hiện luôn vào, sau đó anh bẻ gãy chìa để trong ổ khóa rồi ném phần còn lại xuống bể. Sẽ chẳng bao giờ có ai mở được chiếc khóa này kể cả tìm thấy chìa.
Sau đó anh nói với em rằng anh yêu em và đây sẽ không phải lần cuối cùng anh nói câu ấy. Em thực sự cảm động và bỗng hiểu ra chúng ta sống trên đời này không phải để tìm một người hoàn hảo để yêu, mà là học cách yêu thương người không hoàn hảo một cách trọn vẹn.
Em rất hạnh phúc khi được cưới mối tình đầu của mình, dù qua bao chông gai chúng ta vẫn đến bên nhau bằng tình cảm chân thành nhất.
Ngốc yêu ơi, em đã sẵn sàng làm cô dâu rồi, chưa bao giờ em sẵn sàng như lúc này...
TSL
in
Xem phản hồi
Gửi phản hồi
ShowHideSendComment();
|
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|