20 năm trôi qua, tôi vẫn muốn ngắm bờ vai ấy dù đã có biết bao người đàn bà vai trần hỡ hững qua cuộc đời tôi... | |
Chủ Nhật, 25/09/2011 - 07:44
Bờ vai em
(Dân trí) - 20 năm trôi qua, tôi vẫn muốn ngắm bờ vai ấy dù đã có biết bao người đàn bà vai trần hỡ hững qua cuộc đời tôi...
Quê em nghèo. Cái nghèo trĩu nặng lên đôi bờ vai gầy. Vai em xương xương và mỏng manh quá đỗi. Tôi những tưởng chỉ một làn gió thu nhẹ nhàng qua cũng đủ để đôi bờ vai ấy run rẩy vì lạnh. Thế nhưng qua bao mùa thu, vai em vẫn ngọt ngào, vững trãi mỗi khi tôi tựa vào.
Ngày gặp em, tôi say sau khi chia tay cuộc tình đầu. Em đã cho tôi tựa nhờ, mặc dù khi ấy tôi cứ thấy đau đau bên má, cứ như đang tựa vào một tảng đá gai góc.
Hôm sau thức dậy, tôi ngỡ ngàng khi thấy mình đang nằm tại một căn phòng trọ lạ. Một chiếc giá sách thật to với hàng đống những đồ len dang dở đã nói cho tôi biết, đó là phòng em. Một lát sau em về, mang cho tôi một bát cháo hành và đùa rằng:
- Nếu anh là Chí Phèo, chắc em là thị Nở mất...
Em cứ cười như thế cho tới khi tôi ăn hết bát cháo, thấm mệt và lăn ra ngủ.
Lúc tỉnh táo dậy, tôi chỉ biết rơm rớm nước mắt cảm ơn em, người mà tôi vẫn quen gọi ở lớp là “Cô gái quê mùa nhất Hà Nội”.
- Anh dậy rồi à? Có muốn ăn gì không? Hôm qua...
Em vừa thoăn thoắt đan, vừa nói để thanh minh...
- Tôi hiểu. Cảm ơn em.
Tôi ra về mà lòng nhẹ bẫng. Hôm sau, tôi trở lại phòng trọ của em để đặt làm một chiếc khăn vì chắc chắn rằng: Mùa thu này không còn ai tặng khăn cho tôi nữa.
1 tuần sau em mang khăn đến đúng dịp sinh nhật tôi. Em mặc áo len kín vai nhưng vẫn không che được đôi vai gầy guộc bên cạnh biết bao bờ vai trần nõn nà.
Tối hôm đó, tôi đưa em về, dưới hàng hoa sữa rợp đầu tôi nói với em rằng: “Tôi yêu em.”
Em đã ngoảnh mặt quay đi, không một lời từ biệt. Sau ngày ấy, gặp em trên lớp học, tôi cứ thấy ngượng ngùng và khó nói. Để rồi thêm một lần liên hoan lớp và say. Khi ấy, tôi lại được tựa vào bờ vai em:
- Tôi yêu bờ vai em. Bờ vai em rộng thênh thang quá và ngọt ngào nữa...
Em bật cười vì sự ngớ ngẩn của tôi:
- Làm gì có bờ vai nào ngọt ngào chứ? Anh thật kì...
Không nói gì nữa, nhưng tôi biết em đã bắt đầu mến tôi.Những ngày sau, chính tôi là người cho em mượn bờ vai. Em thôi không hỏi nữa.
Chúng tôi lấy nhau cũng được 20 năm. Mỗi mùa thu, tôi vẫn nhận được những chiếc khăn len từ bàn tay em. 20 năm trải qua gió sương, em giờ đã trở thành người đàn bà luống tuổi của tôi. Bàn tay em cũng run run hơn khi tôi nắm thật chặt. Bao lần em khóc khi tôi gục say bên những bờ vai khác. Nhưng em chưa bao giờ biết được rằng, với tôi bờ vai em lúc nào cũng ngọt ngào nhất.
Kim Oanh |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|