Vợ lại có chuyện bực mình với em dâu, lúng búng trong miệng không ai nghe rõ mà mang vào phòng để trút lên chồng. Thôi mình hứng hết vậy, sau đó thì trút vào đây, xả stress ra phết! Giá mà vợ cũng biết viết nhật ký. | |
Thứ Năm, 03/11/2011 - 09:40
Cuốn nhật ký ai đánh rơi
(Dân trí) - Vợ lại có chuyện bực mình với em dâu, lúng búng trong miệng không ai nghe rõ mà mang vào phòng để trút lên chồng. Thôi mình hứng hết vậy, sau đó thì trút vào đây, xả stress ra phết! Giá mà vợ cũng biết viết nhật ký.
Mình hỏi dò thì được biết cô em dâu đi tắm lại lấy chiếc mũ chụp đầu và còn mượn cả sữa tắm của vợ nữa. Mình biết tính vợ tiểu thư, sạch sẽ từ bé, không thích dùng chung đồ với ai, và không thích ai đụng vào đồ của mình, cô em dâu “phổi bò” nên chắc vợ nói gần nói xa mà không hiểu cứ vô tư, tiện thể nên lấy dùng. Có thế thôi mà cả buổi tối mặt vợ cứ như đâm lê.
Ngày …tháng … năm…
Ngày trước còn tán tỉnh, nàng hay đến nhà chơi để lấy lòng bố mẹ, “mua chuộc” em dâu và cháu, giờ thì chẳng thấy nụ cười tươi roi rói và những món quà xinh xinh tới tấp ấy nữa. Mình bật cười khi nghĩ đến cái truyện cười chàng trai hỏi cô gái, khi câu được cá thì người ta còn nhét mồi vào miệng nó làm gì nữa. Giá mà những món quà ngày trước nàng tặng rải ra cho đến giờ thì hẳn mình tự hào về người vợ sống biết trước biết sau lắm lắm.
Ngày…
Nàng đang làu bàu vì em dâu lại trốn việc, nói phải bón cơm cho con để nhường việc rửa bát cho nàng. Ngày trước nàng rất vui vẻ làm cơ mà, sao giờ lại thay đổi thế nhỉ?
Vợ rất khó chịu với cuộc sống chung thế này và cứ làm như chính mình đẩy nàng vào việc “mất tự do” vậy. Nhà có hai anh em, thằng em tốt duyên nên lấy vợ sớm khi trong tay chưa có gì nên giờ vợ chồng nó cũng vất, đứa con hơn hai tuổi ông bà “gánh” hết, nuôi cho từ lúc lọt lòng, nên để ra riêng được thì xa vời lắm. Song chính vì nhìn gia đình nhà nó luôn ríu rít thế đâm ra mình mới quyết đoán trong việc lấy vợ liền tay đấy chứ, có ân hận không? Nam nhi, quyết rồi chẳng oán thán gì ai, chỉ tiếc giờ mình không biết làm thế nào để giúp vợ thích nghi với cuộc sống mới, nhập gia tùy tục do nàng có vẻ thiếu kiên nhẫn, không cầu tiến, lúc nào cũng muốn ở riêng, mà hỡi ôi, việc này có phải dễ quyết đâu.
Ngày…
Nàng lại đề cập đến việc để chú út sống cùng bố mẹ, còn vợ chồng mình đi chỗ khác.
Nhà nàng khá giả, bố mẹ vợ hứa sẽ cho tiền gần đủ mua mảnh đất, song đào đâu ra phần còn lại và phần xây nhà nữa? Nàng nhất nhất nói: “Ở chung cư không thích đâu. Thà ở trọ khi nào đủ tiền mua đất còn hơn”. Mình biết vợ đang nhòm vào mảnh đất mà bố mẹ mình để dành. Của đáng tội ngày trước bố mẹ cũng tích cóp được mảnh to ở quê cùng lời hứa với ông bà nội sau này về hưu sẽ vui thú điền viên nơi quê nhà. Năm tháng qua đi, ý định ngày nào đã bị vùi dập, bố mẹ quyết định ở lại thành phố vì bạn bè, con cái ở tất đây, quê chỉ còn ông nội và các cô chú, về đấy cũng chán. Nhưng vì trót hứa nên chưa dám bán đất, cũng do ông nội đang đau ốm, nhỡ ông biết bố mẹ sẽ không về, sinh buồn chán, rồi… thì phải tội. Đã nói với vợ thế mà mặt nàng vẫn xầm xì: “Bố mẹ tự mua chứ có phải xin xỏ, vay mượn ai đâu mà sợ bị bàn tán”. Mình chẳng buồn nói lại...
Ngày…
Em dâu vay tiền đóng học phí lớp liên thông, nàng lẳng lặng bảo: “Để chờ hỏi đứa bạn xem nó có trả chị không đã”, dù mình biết nàng còn tiền, có lẽ nàng chẳng thích cho cô em dâu nghèo vay, biết bao giờ mới trả. Mình bỗng thấy buồn, có lẽ vợ quen sống trong sự đủ đầy nên chưa biết khi phải đi vay tiền thì cảm giác thế nào.
Ngày…
Mẹ góp ý, mùa đông dùng ga trải lên đệm cho sạch và tiện giặt giũ, vợ lại không thích dùng, đó là sở thích hoặc thói quen của nàng mình chả phản đối, nhưng đằng này vợ lại có thái độ rất “trên tiền”: “Một đời ta muôn vàn đời nó, hỏng thì bỏ đi, đáng bao tiền mà mẹ phải xét nét”. Giống lần bố bảo nàng đi chơi đâu nếu cần thì lấy xe bố mà đi đừng chở ba kẻo nguy hiểm và hại xe, nàng lại nói câu đó và bảo, “mua xe là để ngồi lên nó chứ ai lại để nó ngồi lên mình”.
May mà nàng chỉ tỏ thái độ với mình, chưa khó chịu “bày tỏ thẳng quan điểm” với người khác chứ không thì bố mẹ sẽ buồn và khó nghĩ lắm.
Thế nên, càng ngày mình càng sợ khi sếp điều đi công tác, trước thì sợ buồn chán, cô đơn khi xa vợ, xa nhà… giờ thì mình lại lo ở nhà vợ bột phát nói những điều không nên không phải, thì mình về liệu có kịp cứu vãn? Có vẻ cam go ra phết rồi, quả bóng chịu đựng của nàng sắp bung ra… Mình cũng hồi hộp đến vỡ tim mất.
Triệu H.T |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|