Cuộc sống gia đình thường muôn hình muôn vẻ. Nhưng có lẽ hình ảnh buồn nhất là cảnh vợ chồng phải dẫn nhau ra tòa ly hôn rồi tranh nhau mảnh đất, ngôi nhà và chia cả con cái. | |
Thứ Hai, 13/02/2012 - 05:32
Chia... con
Cuộc sống gia đình thường muôn hình muôn vẻ. Nhưng có lẽ hình ảnh buồn nhất là cảnh vợ chồng phải dẫn nhau ra tòa ly hôn rồi tranh nhau mảnh đất, ngôi nhà và chia cả con cái.
Đứa trẻ chạy nhảy vô tư ở sân tòa được dẫn vào phòng xử theo yêu cầu của vị chủ tọa. Nó ngạc nhiên khi nghe vị chủ tọa hỏi: “Con muốn ở với ai?”. Đôi mắt to tròn hết nhìn cha rồi nhìn mẹ, rồi nó im lặng. Vị chủ tọa nhẹ nhàng lặp lại câu hỏi, nó vẫn im lặng.
Một khoảng lặng nghẹt thở đè nặng bầu không khí. Mãi sau nó rụt rè: “Con muốn ở với cha và mẹ”. “Nếu chỉ có một người con thích ở với ai?”, vị chủ tọa hỏi tiếp. Đầu óc non nớt của đứa trẻ chưa đầy 5 tuổi không hiểu được mục đích của câu hỏi, nhưng nó biết sợ ai đó sẽ dẫn cha hoặc mẹ của nó đi mất. Nước mắt vòng quanh, nó nói như hét: “Con muốn ở với cha và mẹ”.
Chắc rằng, tòa có cố gắng hỏi bao nhiêu lần nữa cũng không có câu trả lời nào khác. Tuy nhiên, ước muốn tự nhiên này của nó đang được những người lớn đem ra mổ xẻ, xem xét và có nguy cơ bị “tước đoạt”. Bởi khi cha mẹ chúng không muốn chung sống với nhau dưới một mái nhà thì pháp luật buộc lòng phải can thiệp bằng những biện pháp cứng rắn.
Đứa trẻ được ra ngoài phòng xử và lại chạy tung tăng đuổi bắt những con bướm trông thật vô tư. Trong khi đó, cha và mẹ nó không ngừng tranh chấp tài sản và cả đứa con. Mẹ nó sụt sịt: “Ổng đã có người khác rồi, có thương yêu gì thằng nhỏ đâu, chẳng qua ổng chỉ giành thằng nhỏ để làm áp lực buộc tôi phải giao hết tài sản cho ổng mà thôi. Thậm chí, ổng còn lừa tôi xin dẫn thằng nhỏ đi chơi một chút rồi đem luôn về nhà giấu không cho mẹ con tôi gặp nhau, tôi phải nhờ công an phường can thiệp mà không được”.
Ba nó cũng chẳng vừa: “Cô đừng đổ vấy cho tôi. Cô suốt ngày chỉ biết chưng diện, đua đòi không lo gì cho con nên tôi đành phải gửi ông bà nội trông giúp. Cô còn trẻ muốn đẻ mấy đứa nữa mà chẳng được, giành với tôi mà làm gì?”.
Cuộc tranh chấp ngày càng căng thẳng, buộc lòng vị chủ tọa phải cắt ngang để phân tích trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc con cái không phải chỉ là của người được tòa giao quyền nuôi dưỡng mà còn của cả người kia và con cái không phải là tài sản để giành bằng được rồi cất vào... kho, không cho ai chạm vào. Cả hai im lặng.
Tòa quyết định chia đôi căn nhà trị giá 1 tỉ đồng, còn mảnh đất người cha lấy cả, đưa lại cho người mẹ gần 400 triệu đồng. Đứa trẻ được tòa giao cho mẹ nó nuôi dưỡng, cha cấp dưỡng thêm. Đồng thời, người cha được quyền thăm nom, đưa đón, chăm sóc con. Hai người “tự do” ra về, mỗi người rạch ròi nhận một nửa tuổi thơ của đứa con. Người cha bước nhanh qua cái bóng của bé đổ dài ngoài sân tòa, còn bé lên xe theo mẹ đi về. Giữa xe mẹ, xe cha là một khoảng cách. Khoảng cách ấy ngày càng xa hơn giữa dòng xe cộ dày đặc...
Theo Lê Nga Thanh Niên |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|