Chị năm nay 33 tuổi, người đen đúa, thẳng đuột, cứ mải mê làm việc, thêm cái tính hay cả nghĩ, nom chị già đáu, tự ti khép chặt lòng mình với tất cả thành ra chị chẳng có điều kiện tìm được ai... | |
Chủ Nhật, 11/03/2012 - 08:26
“Bạn”
(Dân trí) - Chị năm nay 33 tuổi, người đen đúa, thẳng đuột, cứ mải mê làm việc, thêm cái tính hay cả nghĩ, nom chị già đáu, tự ti khép chặt lòng mình với tất cả thành ra chị chẳng có điều kiện tìm được ai...
Thời gian cứ vèo trôi qua, chị vào cái tuổi quá lứa lỡ thì. Chị đã quen với cảnh đi về đơn chiếc, chưa một lần nắm tay ai. Thì bỗng một hôm, chị nhận được tin nhắn: “Lại được gặp bạn rồi, hôm nay nhìn bạn thật là xinh”.
Xe buýt đang đông chật như nêm, không hiểu ai lại nhắn tin cho mình vào lúc này, sau một thoáng nhíu mày chị nhắn lại: “Bạn ở đâu, sao biết mình?”.
“Mình để ý bạn suốt tuần nay rồi. Tầm giờ này mỗi lần xe qua mình đều ngóng bạn, hôm thứ năm bạn nghỉ phải không? Bạn không đi cùng, mình cứ thấy thiếu gì đó”.
Chị nở nụ cười thật tươi và cảm thấy thú vị, đúng là hôm đó nhà có việc, chị không đi làm. Chị nhắn lại cảm ơn và khi gửi tin đi chị không quên cố nghiêng ngó xem ai có tin nhắn, nhưng xe đông quá.
Khi gần xuống chị nhận được tin, “Tạm biệt nhé, chúc bạn một ngày thật tốt lành, mong là sáng mai lại được cùng bạn đồng hành trên quãng đường sao mà ngắn thế này”.
Hòa cùng đoàn người hối hả xuống bến, chị thử ngó nhìn xem có ai khả nghi, nhưng chẳng thấy…
Nhiều lần chị nhận được tin bất chợt “Bạn có ánh mắt rất lôi cuốn và ẩn chứa trong đó một con người có tâm hồn thánh thiện”. “Nụ cười của bạn thực sự làm cho ngày mưa như hôm nay thêm sáng đấy”. “Bạn để kiểu tóc mới này rất hợp”. Khiến mỗi ngày chị lại cười nhiều và vui hơn xưa.
Có dư thời gian chị liền chú ý đến bản thân hơn, chăm chút cho ăn mặc và cách cư xử, quan tâm giúp đỡ mọi người, gắng không sống thu mình nữa…
Mỗi sáng chị luôn cười thật tươi chào hỏi những người xung quanh và vẫn đinh ninh có ánh mắt đang dõi theo mình.
Hôm ấy đi làm chị xách theo túi ngô nếp to cho mấy đứa cùng phòng, vội vàng xuống bậc xe buýt chị chới với suýt ngã, bỗng có bàn tay chìa ra đỡ chị cùng túi ngô, hoàn hồn nhìn lại chị thấy một gương mặt trẻ măng, chẳng hiểu sao chị bỗng nói “Mình cảm ơn!” rồi tự hỏi lòng đó có phải “bạn” vẫn hay nhắn tin?
Anh chàng đó cười khá tươi, họ chuyện trò với nhau rất vui vẻ. Ra là anh làm việc ở công ty bên cạnh và vẻ tự tin của chị khi xưng “mình” khiến anh chàng nhất quyết không chịu tin chị năm nay đã ba ba, “Bạn nhanh nhẹn thế kia, không thể nào là họ với nhà rùa được”.
Giọng pha trò giống hệt “bạn” nên chị càng tin vào duyên số. “Bạn” khăng khăng nói chị chỉ ba mươi, bằng “bạn” là cùng thôi...
Quả thật chị như trẻ ra đến cả chục tuổi khi kết bạn với người đó. Tâm trạng trẻ trung khiến tâm hồn con người không thể nào già úa. Đi chơi cùng, bạn bè của người đó cũng công nhận chị trẻ và rất xứng đôi với “bạn”.
Ít lâu sau họ quyết định nâng cấp lên thành bạn đời, chị tự tin ở mình và có niềm tin lớn lao nơi người ấy. Họ gấp rút chuẩn bị cho đám cưới.
Chị lên danh sách khách mời, và vì là “cây cao bóng cả” nên chị mời toàn bộ công ty, cố chu đáo để không xót một ai. “Tuyên nghỉ một tuần nay rồi chị ạ, mẹ nó ốm”. “Chị xin số của nó với”. Chị ngạc nhiên rồi bảo thằng em đọc lại, không thể nhầm được. Chị bật cười vì đó chính là số “bạn” trước vẫn hay nhắn tin qua lại với chị.
Anh chàng hay đùa ấy vốn có sở thích trêu chọc mọi người và đó cũng là một đứa tình cảm hay quan tâm đến người khác. Cậu ta làm thế chắc không ngoài mục đích giúp chị có được sự tự tin vào bản thân và thêm tin yêu cuộc sống.
Chị tìm đến tận nhà thăm mẹ Tuyên, gặp “bạn” để đưa thiếp mời và nói “Cảm ơn!”
Bình Yên |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|