Ngày gặp anh, em vừa cất vội trong trái tim mối tình đầu dang dở, mối tình với một người đàn ông mà em biết đi trọn cuộc đời em cũng không thể nào quên. | |
Thứ Tư, 09/05/2012 - 08:59
Người đàn ông em yêu
(Dân trí) - Ngày gặp anh, em vừa cất vội trong trái tim mối tình đầu dang dở, mối tình với một người đàn ông mà em biết đi trọn cuộc đời em cũng không thể nào quên.
Còn anh, anh hơn em vừa tròn 4 tuổi và cao hơn em cả một cái đầu. Anh hào hoa, lịch lãm và ít nói. Anh biết nấu cơm và cũng thích rửa bát. Anh cũng có một mối tình đã xa, giờ chỉ còn tàn phai của nỗi nhớ...
Nhà trọ chúng mình ở sát vách nên nhất cử hành động của em, anh đều biết, nhưng chưa bao giờ anh nói gì, chưa bao giờ anh than thở vì những hành đồng khiếm nhã của em. Cho tới một lần, em khóc nấc nghẹn và ném tung mọi đồ đạc trong phòng sau một cuộc điện thoại dài. Rồi lại ngồi thu lu trong góc phòng để mặc cho nỗi đau đớn cào xé tâm can.
Lúc ấy, có một bàn tay ấm đã nắm lấy tay em, ôm em vào lòng để mặc em khóc và đánh đập mãi không thôi. Cứ như thế cho đến khi em ngủ gọn trong lòng anh, không hờn dỗi...
Khi tỉnh dậy, em thấy mình đã ngủ được một giấc dài cho đến tận ngày hôm sau. Tất cả đồ đạc trong phòng đều trở lại trạng thái ban đầu, và trên bàn học có cắm vài bông hoa dại.
Thời gian trôi đi, em nhận lời yêu anh 1 năm sau ngày ấy, và nhận lời lấy anh khi em vừa tròn 25. Tất cả họ hàng, bạn bè đều chúc phúc cho chúng mình, chỉ em và anh biết, hình như em vẫn chưa quên được hình bóng cũ. Trong những cơn mơ em vẫn gọi tên người ấy, em không dám nhìn vào mắt anh, không dám khóc thêm một lần nào nữa, vì em sợ anh buồn, sợ anh sẽ lại đau đớn vì em.
Một ngày, cuốn nhật kí em viết dở bị bỏ quên trên gối. Cuốn nhật kí chất chứa biết bao nhớ thương, bao âu yếm em dành cho người đàn ông em yêu, người đàn ông mà dẫu có đi trọn cuộc đời em cũng không thể nào quên nổi.
Một ngày, anh ôm chặt em vào lòng. Cái ôm xiết mạnh đến mức em không thở nổi:
- Anh sao thế? Em không thở được nữa.
Anh vẫn ôm siết em thật chặt, rồi bỏ đi. Bức thư và cuốn nhật kí trên bàn để lại. Trong cuốn nhật kí đó có kẹp một tờ đơn ly hôn.
“Anh đã nhiều lần muốn nói với em và cũng đã nhiều lần nói nhưng chắc em không nhớ. Nếu cuộc đời này không có em, anh khó mà sống nổi, rất khó sống lắm em à!
Anh yêu em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, yêu cả những lần em khóc, yêu nụ cười, yêu cái cách em hay hờn dỗi, yêu tất cả những điều thuộc về em, cho dù với mọi người là gàn dở.
Anh cũng hiểu rằng, người đàn ông em yêu không phải anh, chỉ là anh cố tình lảng tránh, cố tình tự huyễn hoặc mình thôi.
Đừng hỏi anh vì sao anh biết, anh không đọc nhật kí của em, cũng không gặng hỏi ai hết. Nhưng trong ánh mắt em, anh hiểu...
Tha lỗi cho anh vì đã yêu em nhiều đến thế, đã ôm em chặt đến mức làm em khó chịu. Anh trả lại tự do cho em. Hãy chọn những gì làm em hạnh phúc. Nếu còn yêu người đàn ông ấy, hãy tìm đến người ta, hãy để người ta biết em yêu người ta như thế nào.
Yêu em cho dù em người đàn ông em yêu không phải anh”.
Em đã làm theo cách anh dặn, em đã gấp vội lá thư và chạy đến với người đàn ông mà những năm tháng bên anh em không thể quên nổi. Chạy lại, tìm gặp và trò chuyện, nhưng trong cuộc trò chuyện ấy, người em nhớ và nhắc nhở cứ mãi là anh...
Kim Oanh |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|