Nghe thằng Thắng gọi cửa cả bọn nhào ra. Nhìn gương mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ hoe của hắn, cả bọn hiểu ra tất cả. Vậy con Uyên lấy chồng là sự thật. Từ thiên đường hắn rơi tõm xuống vực sâu. | |
Thứ Sáu, 11/05/2012 - 14:26
Thiên đường ảo
(Dân trí) - Nghe thằng Thắng gọi cửa cả bọn nhào ra. Nhìn gương mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ hoe của hắn, cả bọn hiểu ra tất cả. Vậy con Uyên lấy chồng là sự thật. Từ thiên đường hắn rơi tõm xuống vực sâu.
Hắn dằn mạnh can rượu Bàu Đá hai mươi lít xuống sàn nhà: “Tụi bay! Quà quê hương của tao đó, uống hết cái này đốt cháy cái mối tình khốn nạn của tao đi”.
Nhìn bờ vai hắn rung rung cố kìm nén tiếng nấc mà cả bọn như thấy lòng xát muối. Mới hôm kia thôi chúng nó còn đầu gối tay ấp, anh anh em em ngọt xớt. Lòng dạ con người... Hạnh phúc quả là mong manh.
Thắng và Uyên quen nhau khi cả hai bước vào năm thứ hai. Cái dãy nhà trọ này chỉ có mười lăm phòng nhưng rộn rã tấp nập, nhất là khi chiều về, anh vo gạo chị nhặt rau, chuyện trò rôm rả. Nếu có thêm tiếng trẻ con bi bô thì nó chẳng khác khu tập thể của những đôi vợ chồng trẻ cán bộ công nhân viên thời bao cấp chưa xa, vui đáo để...
Ông chủ nhà lúc đầu cũng nghiêm khắc lắm, cấm tiệt chuyên quan hệ nam nữ không lành mạnh này: “Tụi bay sống thử kiểu này thì chết! Tình yêu sinh viên phải làm sao thật đẹp, thật trong sáng vì bọn bay là trí thức”. Ông hoa tay giảng giải nhưng lối sống thực dụng kiểu Tây nó lan tràn như vũ bão, ông đành buông xuôi. Nghiêm khắc quá chúng chuyển nhà đi hết ông chỉ còn nước kêu trời.
Không hiểu sao hai đứa lại hợp nhau rồi yêu nhau mới lạ. Thắng gần gũi, hòa đồng; Uyên kênh kiệu, khinh người như mẻ. Nó không đẹp nhưng ưa nhìn với làn da trắng nõn, chân tay mũm mĩm, đặc biệt đôi mắt biết nói, có lúc mênh mang đa tình, lúc vằn lên độc tròng trắng, gớm chết.
Thằng Thắng ngoài giờ học đảm nhận hết công việc. Sáng sáng dắt xe cho Uyên đi phố, giặt một đống quần bò sau đó quay lại nấu cơm. Chiều ăn xong con Uyên ngồi tán chuyện còn Thắng lục đục rửa bát. Không biết tình yêu chúng lãng mạn, đẹp đẽ ở đâu, nhưng nhìn vào chỉ thấy Thắng như tên nô lệ việc làm cộng thêm nghĩa vụ đàn ông khi đêm xuống.
Uyên là đứa rất ăn chơi. Nó mê sợi dây chuyền mặt ngọc, suốt ngày than ngắn thở dài buộc Thắng phải nghỉ học, xin một chân làm công cho Môi trường đô thị đi nạo vét lòng hồ, kênh mương. Nhìn Thắng thối hoắc từ đầu đến chân, đứa nào cũng tức ứa máu.
Hồi đó cả thành phố có được mấy chiếc xe tay ga, vậy mà con Uyên ngự một chiếc. Ông cậu ở bên Mỹ thương nó là con gái, lại học hành tử tế nên cung cấp cho nó không thiếu thứ gì. Căn phòng của hắn bày biện như hoàng cung với những vật dụng đắt tiền. Trong khi chúng tôi đói rã họng mì tôm với su su không có ăn thì cơm nguội nó đổ đầy sọt rác, toàn gạo Thái thơm phức.
Những ngày cuối Đại học nó về quê, nghe đâu gặp lại Huân, người đã theo đuổi nó ròng rã mấy năm cấp ba, giờ là giám đốc một công ty tư nhân, đến nay còn say nó như điếu đổ. Huân tuyên bố nếu con Uyên đồng ý, hắn sẵn sàng tổ chức cả cưới hỏi trong một ngày.
Thế là Thắng mất người yêu. Biết Thắng bị ách lại một năm vì nợ học phần, đôi mắt đẹp của Uyên ánh lên những tia long lanh tàn nhẫn.
Đêm ấy Thắng uống say. Rượu Bàu Đá nặng kinh hồn mà hắn tu ừng ực. Căn phòng trọ xinh xắn giờ trống huơ trống hoác. Giấc ngủ nặng nề đang đến, những tháng ngày cay đắng còn chờ ở phía trước...
Đình Dũng |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|