Chẳng cần hẹn, cứ đầu hè là ông Tám ở ngoài thị trấn lại đưa máy bung vào làng, đặt ở lán trại trước cổng trường tiểu học, và lũ trẻ chúng tôi lại chen chân mang gạo đến, xúm đen xúm đỏ để chờ ông Tám “hô biến” gạo thành bánh.
Cái máy bung có tiếng kêu thật kinh khiếp. Đặt ở đầu làng, cuối làng còn nghe tiếng nổ của nó. Vậy mà lũ trẻ chúng tôi chẳng hề hấn gì dù ở rất gần. Chỉ cần nhìn thấy bánh, ngửi mùi thơm của bánh là chúng tôi quên hết.
Trong ký ức tuổi thơ, tôi rất mến mộ cái máy bung. Gạo được cho vào cái phiễu, chạy lanh quanh trong máy, một lát sau bánh bắt đầu xuất hiện, chạy thành dây dài ngoằn ngoèo, như có phép tiên. Bánh gạo bung mới ra lò ăn vừa nóng, giòn, thơm lựng.
Ai muốn có bánh ăn, chỉ cần mang gạo đến, khỏi cần trả tiền công. Ông Tám cứ ước lượng, bao nhiêu lon gạo sẽ được bao nhiêu bánh mang về. Vì ước lượng nên ông Tám lượng không chuẩn, có lúc ông đổi cho nhiều bánh, lúc ít. Khi nào ông Tám đổi ít bánh, anh Tư lại đổ tội, tại tôi là con nít nên ổng... coi thường, để Tư mang đi. Mà đúng thiệt, Tư đi đổi lúc nào cũng được nhiều bánh hơn tôi.
Hồi đó, làng tôi nghèo, nhà tôi cũng nghèo, tuy là bánh gạo giản đơn, chỉ có gạo và ít đường nhưng chúng tôi cũng chẳng được ăn thường xuyên. Không được ăn lại thòm thèm, nhất là khi nghe tiếng nổ của máy, thèm thì chúng tôi chạy lên trường tiểu học, xúm xít quanh cái máy, ngửi mùi và nhìn bánh cho đỡ ghiền... Khi chúng tôi dần lớn lên, ông Tám cũng dần cải tiến chiếc máy bung từ to thành nhỏ, nhỏ dần. Từ bung gạo, ông còn bung thêm bắp, hay bắp trộn chung với gạo, nhờ vậy, ăn vào mùi vị cũng khác hơn, ngon hơn và ông Tám cũng có nhiều khách hơn. Khi nào không có khách, ông Tám lại mang máy đi khắp làng rao, bắp bung đây, gạo bung đây để cho tụi nhỏ đòi ba mẹ lấy gạo, bắp ra bung. Ông Tám có óc kinh doanh lắm.
Bây giờ thì ông Tám không còn nữa. Và món bắp bung thì có mặt quanh năm chứ chẳng đợi đến hè và cũng không có chuyện đổi gạo lấy bánh như xưa. Máy bung cũng không hiện diện trong làng. Những người bán hàng quán lấy bánh bung ở đâu ngoài thị trấn mang vào làng bán lại. Mà lũ trẻ bây giờ cũng chẳng thèm chi món ăn này. Chỉ có tôi, mỗi khi về làng, nếu bắt gặp tôi sẽ mua ngay một bịch bánh bung to, ngồi bệt đâu đó và ăn ngon lành...
Thanh Đông