Thế là hết. Chấm hết thật sự rồi. Bao nhiêu mộng tưởng, ước mơ mà bao ngày nó xây đắp giờ tan biến thật rồi... Dẫu đã biết trước kết cục này nhưng sao nó vẫn không kìm lòng được. Hôm qua nó đã đi, đi đến nơi mà nó cho là cần đến. Nó đi như bị thôi miên, như không định trước. Cứ thế, nó tắm rửa, mặc quần áo, mua thuốc chống say xe và cứ thế ra bến xe. Và khi đã thực sự bước chân lên xe nó cũng không dám tin là nó lại đi thật. Miệng nó rủa "Mày điên thật rồi".
Thân gái, đường xa, không quen phong thổ, đến nơi nó lơ ngơ giữa thành phố. Thành phố đã lên đèn. Nó thấy lo lắng. Lo lắng thực sự khi chuyến xe bus cuối cùng chở nó đi đến nơi đã bỏ bến cuối cùng rồi. Nó gọi điện cho thằng bạn thân. Thằng bạn nó lo lắng lắm. Nó gọi điện cho người cần có mặt lúc đó. Một lúc sau người đó gọi lại. Nhưng nơi cần đến cách thành phố còn xa lắm, tận 45 cây. Cuối cùng không còn cách nào khác Nó bắt xe ôm đến địa điểm trung chuyển mà người đó và nó hẹn nhau. Tiếng xe máy của bác xe ôm rít lên trong đêm, nó ngồi sau, lạnh... gió thổi thông thốc từng hồi vào mặt. Cuối cùng thì nó cũng đã đến nơi nó cần đến. Người đó đến đón nó đưa về nhà. Nó thực sự ngại với bố và chị gái người đó. Nhưng thật may mọi người đều thân thiện, đánh tan nỗi lo lắng, e ngại ban đầu của nó.
Qua một đêm... và những điều nó cần nói vẫn chưa nói ra được. Và hình như nó cũng quên là nó lên đây là để làm gì, để nói những gì nó cần nói. Vậy mà bên người đó. Nó quên, quên sạch... Nó vẫn nói cười vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sáng nay nó về. Mọi người bảo nó ở lại nhưng nó từ chối. Người đó đưa nó ra bắt xe. Hai đứa định đi chơi nhưng đi được nửa đường thì trời đổ mưa. Đấy! Ngay thời tiết, đất trời cũng không chiều lòng nó. Thế thì thử hỏi sức nó, chỉ mình nó làm sao có thể thay đổi được quyết định ở người ta.
Tạt vào quán nước, hai đứa ngồi nói chuyện. Người đó hỏi "Sao hôm qua lại lên đây" ? Nó lắc đầu. Bởi vì chính nó cũng không hiểu cơ mà. Nó cứ đi. Như có ma xui quỷ khiến, như bị thôi miên vậy thôi. Nó cứ đi vậy thôi....Nó đã nói hết những suy nghĩ của nó cho người đó nghe. Tất cả những cảm xúc của nó đã và đang trải qua. Người đó chỉ im lặng. Bao giờ người đó cũng im lặng. Nó nói và có lúc lòng chùng xuống, nghèn nghẹn nhưng nó kiềm chế cho giọt nước mắt không chảy ra....
Xe đến. Nó nhảy xe về Hà Nội. Lên xe được khoảng 15', nó thấy trong lòng nôn nao và....uc....ục....không thể kiềm chế được nữa rồi. Nó mệt, dựa vào ghế và nhắm mắt. Và có gì nóng nóng lăn xuống gò má nó. Nó khóc. Nước mắt chảy vào mồm, vào mũi, chảy xuống cằm, xuống cổ. Đắng chát. Nó lấy tay bịt mồm lại cố không để tiếng khóc vỡ òa. Nó sợ những người xung quanh biết nó khóc.
Nó quay đầu ra ngoài. Lấy tấm rèm che mặt. Nó nấc lên từng hồi như một đứa trẻ giận dỗi mẹ khi mẹ đi chợ mà quên mua quà. Nhưng bên cạnh là người lạ, nó không dám để người ta biết. Nó thổn thức một mình.
Người đó nhắn tin, gọi điện cho nó. Nó thêm tủi. Nó không dám nói nhiều, sợ nói nữa là nó không giữ được cổ họng đang nghẹn cứng của nó. Con bạn thân nó gọi. Nó được đà thế là... uh, thì mặc người bên cạnh, nó òa lên. Bạn nó mắng "Mày khóc người ta cười cho đấy....Mày nín đi......".
Thây kệ ai cười, ai nhìn nó. Nó cứ khóc trong ấm ức, tức tưởi... Giờ thì nó biết đã hết thật rồi. Hơn 2 năm là quá đủ cho những đau khổ của nó. Nó bảo với người đó hãy để nó khóc nốt lần này, sau này dù nhớ nhưng nó sẽ kìm lòng lại, không nhắn tin, gọi điện cho người đó nữa. Nó sẽ buông tay để người đó đi tìm một tình yêu khác. Sẽ không có một con bé suốt ngày lải nhải và chạy theo cái bóng người đó nữa. Nó sẽ im lặng.
Tất cả....Hãy như một giấc chiêm bao !
Trang Hà
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.