“Chị căn vặn anh mỗi khi anh về muộn, chị hờn giận nếu anh ít quan tâm. Anh xem tivi chị cũng ghét lây cái tivi, anh mải mê bạn bè khiến chị cau có khi nhìn thấy họ...”. | |
Cái thuở đưa mắt dài đuôi, chị vẫn thầm nghĩ hay là mình mắc bùa mắc ngải mà yêu thế. Gặp anh suốt ngày chị vẫn thấy là chưa đủ, nói chuyện suốt buổi vẫn không hết, anh về rồi chị lại muốn gọi lại nói lại. Có lúc giữa trưa, có khi cơn giông sắp ập lên đầu nhưng chị vẫn sẵn sàng xách xe ra đạp vài cây số đến chỗ anh. Chị đội mưa, đội nắng, chị khóc như mưa, giận dữ còn hơn giữa trưa tháng Sáu, anh lúc nào cũng luôn miệng “ôi sao lại thế!”.
Thế rồi lấy nhau, 3 tháng đầu tiên chị sống như trên mây, bay bổng. Ngoài lúc đi làm lúc nào chị cũng có thể bên anh, chị thoải mái muốn ngắm anh bất cứ lúc nào, nói chuyện bất cứ khi nào mà không sợ... hết giờ. Mặc dù không nói ra nhưng chị biết anh rất tự hào bởi có được tình yêu của chị. Chị yêu anh nồng nhiệt và vô tư yêu hết mình thậm chí quên mình trong tình yêu với anh.
Cuộc sống trôi đi, chị vẫn yêu anh như ngày nào, thậm chí “càng quen thuộc nết, càng dan díu tình”. Càng yêu thì càng sợ chị lo mất anh, lo bao nhiêu cô gái ngoài kia sẽ quyến rũ anh, lo anh sẽ cảm thấy nhàm chán ở bên chị. Cuộc sống hàng ngày trong nhịp đơn điệu, chị sẽ không thể lấy nước mắt làm mưa níu chân anh, cái nóng giận của trưa hè tháng Sáu có thể sẽ đẩy anh ra xa... Chị biết thế mà không thể kiềm giữ mình trong tình yêu với anh. Chị đọc đủ loại sách sao cho mình có thể yêu... thân mình mà vẫn ngu dại hàng ngày trong ứng xử với anh. Chị căn vặn anh mỗi khi anh về muộn, chị hờn giận nếu anh có vẻ ít quan tâm. Anh chú ý xem ti vi chị cũng ghét lây cái ti vi, anh mải mê bạn bè khiến chị cau có khi nhìn thấy họ...
Chị ước có loại bùa yêu để giữ mãi anh cho riêng mình. Không biết ở trên đời có loại bùa nhiệm màu thế không? Chị nghe người ta mách có nhiều nơi làm bùa lắm, mà bùa của người miền núi là hiệu nghiệm nhất. Mấy đêm nay chị mất ăn mất ngủ. Bài bùa đã được chuẩn bị xong hết chỉ còn khâu cuối cùng, chị phải cắt được lọn tóc chồng. Chuyện tưởng đơn giản mà lại không. Chị biết lấy lý do gì đây, hay giục anh đi cắt tóc rồi đi theo hứng lấy. Cũng không được, tóc anh mới cắt vẫn còn gọn gàng chán, mà ai lại lấy tóc chồng chỗ đông người thế, xấu hổ chết. Còn đang yên đang lành, lấy kéo cắt xoẹt của anh lọn tóc nếu không bị bắt tận tay thì sáng mai kiểu gì anh cũng phát hiện ra, rồi ăn nói thế nào,- làm bùa muốn thiêng nhất định phải bí mật đến tận phút chót. Nan giải thật!
Chị cứ trở mình mãi không thôi, bên phải, bên trái rồi chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị. Sáng mai ra anh đã đi làm, một gói quà được để sẵn trên bàn. Chị mở ra xem. Một cuốn sách dạy nấu ăn cùng với lời ghi tặng: “Đường đến trái tim đàn ông đi qua dạ dày - bùa yêu đấy em ạ!”. Chị bật cười, cái anh chàng mới hôm nào người yêu khóc lóc, giận hờn chỉ biết kêu “ôi, sao lại thế” vậy mà giờ biết đọc ý nghĩ của vợ. Chị nhấc máy xin nghỉ phép, nhất định phải làm ấm hạnh phúc từ gian bếp mà mấy ngày qua chị đã xao nhãng để lạnh lùng.
Theo PL&ĐS |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|