“… Người đàn ông đang sống với bạn chỉ là một người bình thường như mọi người, với tất cả những ưu điểm và khuyết điểm, mặt tốt và mặt xấu của con người. Ở đời không có ai hoàn hảo và nếu thông minh, bạn nên chấp nhận như anh ta hiện có…”. | |
Thùy Liên, 32 tuổi, thạc sĩ kinh tế, có chồng và một con. Chị say mê với giấc mộng làm giàu, lúc nào cũng nghĩ cách phải giàu càng nhanh càng tốt. Không bằng lòng với vị trí công tác của mình, Liên luôn tìm kiếm cơ hội “đổi đời”, nhưng dự tuyển vào đâu cũng không được. Trong khi đó, Khang - chồng Liên, giảng dạy ở một trường đại học, lại rất bằng lòng với vị trí của mình. Anh được đồng nghiệp nể trọng, sinh viên yêu mến, nhưng cứ về đến nhà lại nghe vợ phàn nàn là lấy phải người chồng không có chí tiến thủ. “Lẽ ra một tiến sĩ khoa học như anh phải làm những việc có hiệu quả kinh tế cao hơn”. Đó là câu cửa miệng của chị.
Liên chê chồng không chịu thay đổi trong khi cả xã hội người ta đổi mới. Chị cười anh không biết lái ô tô, không biết khiêu vũ, không biết cả cách ăn mặc. Chị coi anh là “trí thức nhà quê”. Lúc đầu Khang còn cười: “Vâng, tôi chỉ có thế thôi, cô giỏi cứ việc tiến”; sau thấy vợ nói nhiều quá, anh khó chịu, đến mức phải quát lên: “Im đi cho người ta làm việc”. Chị bĩu môi: “Anh làm việc cả năm không có hiệu quả bằng người khác làm một tuần”. Những cuộc cãi cọ như thế cứ diễn ra ngày một nhiều hơn và kết thúc bằng lá đơn ly hôn có đủ hai chữ ký.
Thật ra, người đàn ông đang sống với bạn chỉ là một người bình thường như mọi người, với tất cả những ưu điểm và khuyết điểm, mặt tốt và mặt xấu của con người. Ở đời không có ai hoàn hảo và nếu thông minh, bạn nên chấp nhận như anh ta hiện có. Như thế bạn sẽ không thất vọng sau khi tình yêu say đắm đã nhạt phai, tất cả chúng ta đã phải đối diện với cuộc sống đời thường.
Khi không ảo tưởng, ta sẽ bằng lòng với thực tại, sẽ không than vãn, phàn nàn, ủ ê, đau buồn. Cứ sống trong tâm trạng như thế, dẫu bạn may mắn có được nhan sắc hơn người thì nhan sắc ấy cũng tàn phai trong nỗi buồn triền miên vì thất vọng. Nhưng, quan trọng hơn là thái độ chấp nhận một người chồng như anh ta vốn có không chỉ làm cho bạn thanh thản mà còn làm cho chồng bạn cảm thấy thoải mái, tự tin. Người đàn ông nào cũng muốn được vợ chấp nhận mình như một tổng thể có cả mặt mạnh và mặt yếu.
Yêu nhau yêu cả đường đi
Chúng ta thừa nhận tình yêu có một sức mạnh diệu kỳ, có thể làm biến đổi một con người từ xấu thành tốt, nhưng tình yêu không phải là phép màu, biến đổi được tất cả. Trong trạng thái yêu say đắm, con người có thể thay đổi theo mong muốn của bạn tình, nhưng các nghiên cứu tâm lý cho thấy, trạng thái say đắm đó không phải là vĩnh cửu mà chỉ tồn tại một thời gian. Khi trạng thái ấy qua đi, con người lại trở về như nó vốn có. Muốn cải tạo một ai đó không phải cứ đưa ra những yêu sách, luôn mồm than phiền, chê trách họ là họ sẽ phải thay đổi. Trái lại, làm như thế có khi họ phản ứng lại, dẫn đến bất hòa. Muốn sửa chữa một thói hư tật xấu của một người đàn ông trưởng thành, cần phải có thời gian, có phương pháp, có nghệ thuật, và nếu có thể được, phải biến đổi chính mình để thích ứng với người bạn đời, đó mới là nghệ thuật chung sống hiện đại.
Tuy nhiên, trong thực tế, nhiều phụ nữ hiểu chồng mình rất rõ, biết chính xác cái chân tướng ẩn sau cái vẻ bề ngoài “ta đây” của anh ta nhưng vẫn không chấp nhận, vẫn chê trách, ta thán, thậm chí mạt sát, xúc phạm chồng. Họ chấp nhận những mặt mạnh của chồng nhưng vẫn đòi hỏi người chồng phải thay đổi theo hướng hoàn thiện, nghĩa là anh ta phải sửa chữa bằng được những gì mà người vợ cho là yếu kém.
Đó là điều không tưởng, vì nếu anh ta có thể khắc phục những chỗ yếu kém đó thì anh ta đã hoàn hảo, đã “vĩ đại” từ lâu rồi. Điều nguy hiểm là khi bị vợ chê bai, phủ nhận, biết đâu một ngày nào đó, ở nơi nào đó, anh ta bất ngờ gặp được một người phụ nữ khác, chịu chấp nhận con người vốn có của anh ta?
Ở các trung tâm tư vấn hôn nhân không thiếu những trường hợp ngoại tình chỉ vì người đàn ông không khẳng định được mình trong gia đình nên đã khẳng định mình ở nơi khác, nơi có người phụ nữ cảm thấy hài lòng với anh ta. Ông Cận, họa sĩ trang trí nội thất, phải nghỉ hưu non vì cơ quan thiếu việc làm. Bà Ninh - vợ ông, cho là ông bất tài, lạc hậu với thời cuộc nên mới bị cơ quan sa thải. Mới ngoài 50 tuổi, có chuyên môn, còn sức khỏe nhưng không được làm việc khiến ông đã buồn phiền, lại thêm người vợ chì chiết, đay nghiến càng làm ông chán nản hơn.
Một hôm, có một công ty nội thất tư nhân mời ông cộng tác. Ông Cận nhận lời ngay dù mức lương ban đầu chỉ vài triệu bạc. Bà Ninh lại dè bỉu, ông đi làm như thế thà ở nhà trông cháu còn hơn. Bà đang làm giám đốc một công ty du lịch tư nhân, thu nhập mỗi tháng vài ba chục triệu. Biết mình chẳng là gì trong con mắt của vợ nên tình cảm vợ chồng với ông dường như cũng không còn, tuy vẫn sống một nhà nhưng chẳng khác ly thân. Ít lâu sau, do chán đời, ông sa vào rượu chè, bệnh tật, cãi cọ triền miên dẫn đến chia tay. Điều không ngờ là sau đó một thời gian, ông Cận lấy một người vợ khác và cuộc đời thay đổi hẳn. Giờ ông Cận lại béo tốt, khỏe mạnh, làm những công trình nội thất có giá trị hàng trăm triệu đồng. Hỏi chuyện mới biết, do may mắn ông gặp được người phụ nữ thông cảm với hoàn cảnh và biết động viên, khuyến khích ông.
Hóa ra, đòi hỏi một người phải thế này thế nọ không khó, nhưng chấp nhận một người với tất cả mặt tốt và mặt chưa tốt của họ mới là việc không phải ai cũng làm được. Việc đó cần phải có cái nhìn bao dung, độ lượng, đầy tình thương yêu.
Biết yêu khi chồng giỏi giang, thành đạt thì ai chẳng làm được, nhưng biết yêu cả khi chồng yếu kém, thất bại mới là tấm lòng của người vợ hiền. Chấp nhận nghĩa là luôn nhìn thấy những mặt tốt đẹp, đồng thời biết rõ cả những mặt chưa tốt, những nhược điểm của chồng. Dĩ nhiên chấp nhận không phải là nhắm mắt làm ngơ trước mọi hành vi sai trái của chồng bởi vẫn có những cái không thể chấp nhận được như thói cư xử hèn hạ, đê tiện, lừa đảo chẳng hạn.
Chúng ta chỉ là một con người bình thường, bằng xương bằng thịt nên cách nhìn nhận, đòi lại cuộc đời với con mắt cầu toàn là phi thực tế, biến chúng ta thành người hoang tưởng, luôn bất mãn với bạn đời. Một người như thế rất khó chung sống với bất kỳ ai, khó có thể bằng lòng với bất kỳ người nào. Và như thế, người ấy trước hết đã tự làm cho cuộc đời mình trở thành bất hạnh và kéo theo người chung sống với họ cũng khó có hạnh phúc.
Theo PNO |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|