Tim tôi ứa máu và tôi cười nhạt: “Vậy anh đã đưa tình nhân đi bao lần mà nghĩ rằng tôi cũng bẩn thỉu thế?”. Anh ta xông vào tát tôi tới tấp. Sức vóc ấy đã khiến tôi ngất đi một hồi, tôi không còn nước mắt mà khóc. | |
Tôi chơi thân với Vi, và đã từng yêu Minh, anh trai cô ấy. Minh mải mê làm ăn tận trong Đồng Nai, với các dự án ngày nối ngày, công việc cứ níu lấy, chẳng thể rời để mà anh có thể chuyển về gần nhà.
Những cánh thư mỏng, những cuộc điện thoại đường dài không giúp chúng tôi nguôi nỗi nhớ. Rồi tôi mệt mỏi trong ngóng trông, phải dừng lại vì “lực bất tòng tâm”. Dù sao tôi cũng luôn tự hào đó là mối tình đẹp và thanh khiết.
Tôi gặp chồng hiện tại, vì muốn làm vừa lòng mẹ cha, vì ý nghĩ tình yêu có thể đến sau, nên đã đồng ý cưới dù trong lòng không yêu. Tôi hi vọng thời gian, và tấm lòng chân thành kia sẽ lay động con tim băng giá của mình. Và tôi đã luôn cố gắng để thích nghi, để yêu chồng và làm tròn bổn phận dâu con.
Tôi bỏ số điện thoại cũ, quăng hết những lưu niệm khiến tôi nhớ về Minh. Vậy mà, vô tình chồng tôi nhặt được chiếc sim cũ và đọc vài tin nhắn tình cảm ngày nào, anh đã dùng sim đó, nhắn tin cho Vi, bạn tôi, xin số mới của Minh, giả là tôi để hẹn gặp Minh lúc đó đã chuyển ra Bắc, rồi thuê người đánh một trận khiến Minh phải nhập viện, can tội là tình đầu của tôi.
Tôi không biết chuyện nếu không vô tình gặp Vi. Cô ấy kể lại rằng đã gọi điện mắng chồng tôi một trận, song anh ta còn đe: “Anh trai em, chưa một lần gặp mà anh còn có thể cho người dạy một bài học thì việc đó với em cũng không khó lắm, em hiểu chứ?”.
Tôi khóc như một đứa trẻ. Tôi chung sống với người hay quỷ đội lốt đây? Tối đó tôi nói gay gắt với chồng, chúng tôi không làm gì khuất tất, chuyện đã qua sao anh phải làm thế? Mắt anh ta long lên sòng sọc, lao đến đấm đá tôi túi bụi, miệng rủa xả: “ma ăn cỗ”.
Từ đó thi thoảng cáu giận anh ta lại cho tôi một trận thâm tím mặt mày. Giờ tôi mới hiểu anh ta vốn quen lang chạ, nên trong đầu khi nào cũng luẩn quẩn suy nghĩ ai cũng ngoại tình giống mình.
Anh ta không từ cơ hội nào để mạt sát tình yêu của tôi và Minh. Cho đến một ngày, ngay cả việc muộn màng con cái, tôi đã đi khám, bác sỹ nói có thể do hiếm muộn, vậy mà anh ta cũng tưởng tượng thật bệnh hoạn rằng: “Ngày trước ngủ với nó, phá thai bao lần rồi?”. Tim tôi ứa máu và tôi cười nhạt: “Vậy anh đã đưa tình nhân đi bao lần mà nghĩ rằng tôi cũng bẩn thỉu thế?”. Anh ta xông vào tát tôi tới tấp. Sức vóc ấy đã khiến tôi ngất đi một hồi, tôi không còn nước mắt mà khóc.
Nghĩ đến gương mặt gớm ghiếc ấy tôi lại thấy lợm giọng. Tôi không còn muốn quan tâm đến kẻ không biết đến những giá trị đích thực của hạnh phúc. Tôi chán ngấy và khinh kẻ dùng sức mạnh của con mãnh thú hiếp đáp một phụ nữ, thậm chí đó là người đầu ấp má kề với mình bao lâu. Giờ tôi chỉ muốn được ly hôn...
Ngọc Mai |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|