"...Ngay cả người phụ nữ đang nắm tay chồng em trong quán ăn sang trọng mà vô tình em gặp, em cũng không được hỏi về người ta, đang đêm họ nhắn tin chúc anh ngủ ngon em cũng không được quyền chất vấn...". | |
Em đã buồn và khóc, em đã hụt hẫng và thất vọng, em đã suy sụp và muốn ra đi, chỉ một câu nói của anh đủ hất tung hết cả những gì hai đứa nắn nót, đắp xây. Em muốn quẳng đi tất thảy và chỉ cần giữ lại kỉ niệm của chúng mình.
Giá như, giá như chỉ dừng lại ở một tình yêu mãnh liệt thôi, đừng tham làm quá làm gì thì đâu đến nỗi mình phải cảm thấy tình yêu ngày một nặng nề, vô nghĩa. Giá như mình chỉ yêu nhau thôi, anh sẽ luôn tìm cách ở bên em, mang đến cho em những điều bất ngờ, vui vẻ. Giá mình chỉ yêu nhau, anh sẽ luôn nhớ những ngày đáng nhớ để tặng quà, luôn biết nói những lời êm ái, những cử chỉ dịu dàng, những quan tâm xuất phát từ đáy lòng…
Còn giờ đây, anh trách móc và làm như chính em và cái gia đình này là kẻ đã xô đẩy, bắt anh phải đi kiếm thật nhiều tiền để nhà mình không phải thiếu thứ gì. Anh gắt gỏng mỗi khi em hỏi tối thế này anh đang ở đâu, anh quát tháo những lúc em nhờ anh việc gì đó. Lúc em mệt muốn nằm nghỉ, anh cười khẩy rồi mỉa mai rằng em tiểu thư, con nhà lính tính nhà quan. Trong tâm trí anh, em đã ti tiện tới mức ấy rồi sao? Em đã trở thành con người toan tính, ỷ lại, dựa dẫm, bóc lột chồng mình đến thế rồi à? Em sai rồi, em biết em sai ngay từ ngày em háo hức cùng anh tổ chức đám cưới.
Bởi nghĩa lý gì đâu khi cưới xin chỉ là thủ tục, đăng ký kết hôn chỉ là một tờ giấy. Em chẳng là gì, chẳng có quyền gì để mà can thiệp vào chuyện của anh, anh sẽ quyết tất cả. Ngay cả người phụ nữ đang nắm tay chồng em trong quán ăn sang trọng mà vô tình em gặp, em cũng không được hỏi về người ta, đang đêm họ nhắn tin chúc anh ngủ ngon em cũng không được quyền chất vấn, và cũng không được phép thắc mắc khi anh nhận món quà trong ngày lễ tình yêu mà người gửi là cô ấy.
Mới có hai năm, ba tháng thôi mà, sao đổi thay nhanh đến thế!
Trong trái tim em, người con trai thư sinh mặc áo trắng sơvin, ngượng nghịu ôm bó hoa to hơn người vào thăm em trong bệnh viện ngày nào, run run nắm đôi bàn tay em đang lạnh giá, đẹp hơn bất cứ điều gì trên đời này. Kỉ niệm, đó sẽ là mãi mãi. Tình yêu cũng có vĩnh cửu được đâu, chỉ có giây phút vĩnh cửu của tình yêu! Chi bằng, mình gói tình yêu đó lại, thành một kỉ niệm.
Vâng, em đồng ý buông tha cho anh rồi!
TSL |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|