Tìm kiếm: Video    Nhạc Mp3    Tin tức

Trang Tin Tức

Dành cho QC:
Góc tâm hồn
“Con trai, ta đang trở về nhà ở Đan mạch và ta chỉ muốn nói rằng ta rất yêu con”. Trong cuộc điện thoại cuối cùng của bố gọi cho tôi, ông ấy nhắc đi nhắc lại điều này đến 7 lần trong nửa tiếng.
 
Tôi tin rằng bố sẽ sống hơn 100 tuổi giống như em trai bố đã sống tới 107 tuổi. Tôi không cảm thấy sự hối tiếc của ông ấy về cái chết của mẹ, không hiểu nỗi cô đơn trống vắng trong lòng ông ấy và không nhận ra rằng những người bạn sinh thời hay thăm hỏi ông cũng không còn trên đời này.

 

Ông không bắt ép anh em tôi sinh cháu cho ông bế, để ông được làm một người ông tận tuỵ. Tôi thực sự quá bận rộn với việc kinh doanh.

 

Ngày 4 tháng 7 năm 1982, em trai tôi, Brain, báo cho tôi rằng bố đã mất với giọng đầy luyến tiếc.

 

Em trai tôi là một luật sư giỏi, hài hước và nhanh trí. Tôi nghĩ rằng cậu ấy đang đùa, tôi chờ cho đến câu nói cuối cùng: “Bố mất trên giường, ở nơi bố được sinh ra - Rozkeldj. Quan tài sẽ được chuyển đến vào ngày mai và chúng ta cần chuẩn bị cho tang lễ”.

 

Lúc này tôi không thể nói lên lời. Nếu biết đó là những ngày cuối cùng của bố, tôi sẽ đề nghị được đi cùng ông về Đan mạch. Tôi đã luôn tin rằng không ai có thể chết trong cô đơn cả: “Một người yêu thương bạn sẽ cầm tay bạn và làm cho bạn cảm thấy thoải mái khi bạn sang đến thế giới bên kia”. Tôi sẽ an ủi ông ấy trong những giây phút cuối cùng. Nếu tôi thực sự lắng nghe, nghĩ và cầu nguyện đấng tối cao thì ông ấy đã được an ủi trong những giây phút cuối cùng ấy.

 

Có lẽ bố đã ra đi một cách thanh thản nhưng tôi thực sự rất nhớ ông. Tôi cảm thấy buồn tủi, đau khổ, ân hận và hối tiếc. Điều mà ông mất đi rồi tôi mới nhận ra: Tại sao tôi không ở đấy với bố? Ông đã luôn ở bên khi tôi cần. Lúc tôi mới 9 tuổi, ông thường trở về nhà sau 18 giờ làm việc tại lò nướng bánh mỳ và đánh thức tôi vào lúc 5 giờ sáng bằng cách xoa nhẹ vào lưng tôi và nói nhỏ: “ Dậy đi con trai, sáng rồi”. Khi tôi mặc áo và sẵn sàng đi học, bố đã chuẩn bị xong đồ ăn trưa cho tôi và nhẹ nhàng để chúng cùng cặp sách vào giỏ xe đạp cho tôi. Thực sự tôi chỉ muốn òa khóc khi nhớ lại những điều ấy.

 

Sau thực tại phũ phàng này tôi cảm thấy rất đau lòng vì bố luôn ở bên tôi mà tôi đã không được ở bên bố trong những phút giây cuối cùng của cuộc đời ông.

 

Hãy luôn chia sẻ tình cảm của mình với những người mà bạn yêu mến, ở bên cạnh khi họ ốm đau. Cả bạn và những người thân thương sẽ luôn mỉm cười hạnh phúc, vì trên cuộc đời này các bạn có nhau.

 

Minh Anh

TheoBlogspot


Tin đã cập nhật trước đó
   Đôi bàn tay mẹ
Đôi bàn tay chai sần những vết nám đen, bên dưới là lớp da với những cụm cứng ngắc. Đôi...

   Góc tâm hồn
Ngày xưa, sau chuyến đi biển bội thu ông nội đã sang nhà ngoại hỏi vợ cho ba, hai gia...

   Để vườn yêu thêm nồng...
Khi cuộc sống gối chăn trở nên nhàm chán, nhiều phụ nữ cho rằng mình quá bận rộn không có...

   Câu hỏi - bằng chứng...
Trẻ 3 tuổi có trọng lượng não bằng 90% của người trưởng thành. Mỗi ngày não trẻ xử lý thông...

   Khi con… đòi chồng sớm
Hiện tượng nhiều cô bé ở tuổi 16 - 19, con nhà khá giả, học giỏi, đòi lấy chồng đã...

   Con hư vì cha mẹ...
Hai lần đi chơi về muộn, cha đóng cửa không cho vào nhà, Hoàng Lan, 17 tuổi, bị bạn xấu...

   Cư xử với vợ cũ
Ly hôn không bao giờ là chuyện đơn giản, nhưng nếu có thể chia tay một cách có văn hoá,...


 

© 2003 - 2004 Bản quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam - http://www.lmvn.com
®Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

Mua bám tiệm Nail, Cần thợ Nail, BáoNail

Return to top