Em đã làm chuyện ấy với bạn thân và sau đó không hề biết mình được làm mẹ. Bố mẹ em vì không muốn con gái mang tiếng “chửa hoang” đã làm mọi cách để lễ cưới diễn ra; để rồi sau đó em ngơ ngác bước chân vào một cuộc hôn nhân bất hạnh. | |
Từ trò “nghịch dại” của đôi bạn thân
Ánh được phòng tư vấn giới thiệu qua nhà hỗ trợ để làm thủ tục tạm lánh 3 tháng. Nhìn người mẹ trẻ chưa đầy 19 tuổi bế đứa con trai còi cọc trên tay ai cũng phải ái ngại. Ánh bảo lẽ ra cuộc đời em sẽ không phải chịu cảnh này nếu như em hiểu biết hơn một chút.
Ánh kể: Em với Hòa chơi thân với nhau từ nhỏ. Nhà cách nhau xóm trên, xóm dưới nên ngoài thời gian đến trường, chúng em thường xuyên gặp nhau khi ra đồng ra bãi phụ bố mẹ. Năm lớp 11, gần nhà em mở rất nhiều cửa hàng internet, thỉnh thoảng em và Hòa cũng ghé vào chat và chơi game.
Giữa năm học lớp 11 thì nhà Hòa có máy tính nối mạng. Thế là thay vì phải ra quán chat thì mỗi lần rảnh em lại đến nhà Hòa chơi. Vì hai đứa thân nhau từ nhỏ nên bố mẹ hai bên rất tin tưởng bọn em, chỉ cần bảo sang nhà em hay Hòa họ đều không có ý kiến gì.
Một lần sang nhà Hòa chat, cậu ấy mở phim đen cho em xem. Phần vì tò mò, phần như ma xui quỷ khiến, em và cậu ấy làm theo trên phim. Cảm giác mới lạ, thích thú sau lần ấy cứ bám lấy em và Hòa. Sau đó chúng em lặp lại thêm hai lần nữa. Một thời gian sau, em thấy trong người khang khác liền hỏi mẹ. Mẹ em bán tín bán nghi đưa em đi khám. Sau khi ở bệnh viện về, mẹ nằm khóc ngất trên giường rồi lôi em vào tra hỏi ngọn ngành. Mẹ nói em ngủ với ai mà có thai. Bố về, em lại bị một trận đòn nữa. Em thật thà kể lại chuyện xem phim cùng Hòa…
Đến chuyện bố mẹ “giải nguy”
Mẹ đưa em xuống bệnh viện dưới phố để phá thai nhưng ở đó người ta bảo thai lớn quá không thể phá được. Nếu cứ làm thì sẽ gây nguy hiểm cho em. Mẹ sợ nhưng nỗi ám ảnh có con gái chửa hoang cứ bám lấy nên mẹ tiếp tục đưa em đến một số cơ sở phá thai chui khác. Tuy nhiên, ở đây nhìn thể trạng gày gò yếu ớt của em và độ tuổi thai cũng khá lớn nên không ai dám nhận phá thai.
Mẹ thất vọng đưa em quay về rồi ốm liệt giường. Bố thì suốt ngày chửi rủa em là đồ con gái mất nết hư thân, mắng mẹ không biết dạy con. Mẹ không chịu nổi lời mắng nhiếc của bố nên cãi lại. Lời qua tiếng lại, bố mẹ biến căn nhà thành trận địa. Bố lao vào đánh mẹ, mẹ hết đập phá cái này đến cái khác, lại còn đòi “chết quách đi cho xong”. Em quá hoảng loạn trước tội lỗi mình gây ra nên chỉ biết chui vào một góc nhà âm thầm khóc.
Giải pháp cuối cùng bố mẹ em nghĩ đến để không mang tiếng có con gái chửa hoang là sang nhà Hòa bắt vạ cưới. Lúc ấy, em sợ và hoang mang nên chỉ còn biết nghe theo lời bố mẹ. Phải mất gần một tháng dùng đủ mọi cách, bố mẹ em mới buộc gia đình Hòa chấp nhận cưới. Ban đầu Hòa cũng không đồng ý cưới vợ, vì xấu hổ với bạn bè đã bỏ trốn vào Nam với anh trai. Bố mẹ em lại phải kiếm tiền cùng với bố Hòa vào Nam tìm cách đưa chú rể ra Hà Nội để làm đám cưới. Bị hai gia đình ép chặt, Hòa không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn quay về thực hiện vai trò làm chồng, làm bố.
Đám cưới được tổ chức giấu giếm vì cả hai chưa đến tuổi kết hôn. Chúng em trở thành vợ chồng của nhau một cách bất đắc dĩ. Đêm về nằm chung giường vẫn cứ ngỡ như hai người bạn thân, cả hai đều ngơ ngác và bối rối với chức năng làm vợ làm chồng. Không đứa nào hình dung được cuộc sống vợ chồng của mình sẽ như thế nào.
Và bi kịch của người mẹ trẻ
Sau lễ cưới, Hòa bỏ học giống em. Anh ấy bảo lấy vợ rồi đi học nữa thì xấu hổ lắm. Thế nhưng thầy cô biết chuyện đã đến nhà động viên Hòa cũng như thuyết phục bố mẹ chồng em nên cho Hòa đi học tiếp. Cuối cùng thì anh ấy cũng đồng ý đi học trở lại. Em cứ nghĩ về nhà chồng theo bố mẹ chồng làm việc rồi sinh con, nuôi con lớn lên thế là ổn. Không ngờ tất cả đều không giống như hình dung...
Trước đây, khi còn là bạn thân của Hòa, bố mẹ chồng rất quý em. Thỉnh thoảng họ còn nói đùa chúng em đẹp đôi, sau này em hãy về làm con dâu nhà họ. Vậy mà khi em trở thành con dâu và sắp sinh cháu cho họ nữa thì thái độ bố mẹ chồng em khác hẳn. Mẹ chồng em suốt ngày nói bóng gió rằng em là người làm cho cuộc đời con trai bà khốn khổ. Chưa kịp lớn đã phải lấy vợ rồi hầu vợ hầu con. Rằng em là cô con dâu ăn bám báo hại nhất trong nhà. Người ta cưới dâu con về thì được nhờ đằng này cưới dâu con về lại phải phục dịch ngay từ đầu.
Những lần nghe bố mẹ chồng em nói như vậy em tủi thân vô cùng. Vì hiện tại em chưa sinh con nên cũng chưa nhờ vả họ tí nào. Ở nhà, em chỉ biết học rồi thỉnh thoảng phụ bố mẹ việc nhà. Chưa bao giờ em phải tự đi chợ, lo chuyện ăn uống cho cả gia đình, rồi giặt giũ tất cả quần áo của 7 người. Vậy mà em phải làm cật lực những việc ấy nhưng cũng không dành được sự thông cảm của bố mẹ chồng.
Hòa lúc còn là bạn thân thì hiểu, giúp đỡ em nhiều việc mà từ ngày trở thành chồng thì biến thành người khác hẳn. Hôm nào đi học về không phải phụ việc với bố mẹ là anh ấy theo bạn đi chơi luôn. Vợ mang bầu mệt mỏi nhưng Hòa chưa động viên hay giúp đỡ em một việc nào dù là việc nhỏ nhất.
Sống trong nhà chồng em cảm giác như mình trở thành người ở thì đúng hơn, không có lấy một sự yêu thương, sự đồng cảm nào. Qúa vất vả, em gầy đi trông thấy. Bố mẹ em xót con đã xin phép bố mẹ chồng được đưa em về nhà chăm sóc đến ngày sinh con thì lại về nhà chồng. Nhưng bố mẹ chồng em bảo đưa về thì đừng mang con quay lại. Họ cũng chẳng thiết chẳng qua ép thì họ nhận. Em không còn cách nào khác là phải chịu đựng.
Sau khi sinh con trai xong, em cứ nghĩ bố mẹ chồng em nhìn thấy cháu mà đối xử mềm mỏng với em hơn. Ai ngờ ngay cả đứa cháu ruột thịt họ cũng không ngó ngàng chăm sóc, bỏ mặc cho em. Vì em không được chuẩn bị, lại thiếu hiểu biết, con em bị suy dinh dưỡng, khóc quấy cả đêm ngày càng làm cho em mệt mỏi cùng kiệt. Hòa trở thành bố nhưng vẫn chẳng khác đứa trẻ con là mấy. Hình như chuyện trở thành bố một đứa trẻ khiến cho anh ấy thấy xấu hổ hơn nên cũng chẳng thèm gần gũi với mẹ con em.
Không chịu nổi cực khổ và cũng không thể một mình chăm con, em bắt đầu đòi hỏi Hòa phải có trách nhiệm. Ai ngờ, Hòa nghe lời bố mẹ đánh đập em thường xuyên. Cuộc sống với em chẳng khác nào địa ngục, mỗi lần về bên mẹ khóc lóc, mẹ em lại bảo thương con nhưng đành chịu, con gái lấy chồng thì phải theo chồng. Giờ thì em không còn chịu đựng tiếp nữa. Em muốn ly hôn nhưng bố mẹ chồng em nói muốn đi khỏi nhà họ thì cứ việc vì bọn em cũng chưa đăng ký kết hôn. Đến lúc này em mới nhớ đúng là chúng em chưa đăng ký kết hôn vì lúc cưới chưa đến tuổi. Ngay cả con em bây giờ vẫn chưa được nhập khẩu về nhà họ. Em muốn bỏ tất cả để mang con về nhà nhưng không được bố mẹ đồng ý. Họ vẫn không chấp nhận chuyện em tự ý bỏ chồng.
Ánh nói đó là lý do cô ôm con bỏ đi, xin tạm lánh ở nhà hỗ trợ rồi kiếm việc để nuôi sống hai mẹ con. 19 tuổi, Ánh trông già dặn như thiếu phụ gần 30. Những ai biết chuyện đều trách bố mẹ Ánh, chỉ vì danh dự gia đình họ đã góp phần tạo nên bi kịch cho đứa con gái đang còn tuổi ăn tuổi học.
Theo Thu Giang Đời sống Gia đình |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|