*Anh Bồ Câu ơi, có chuyện này em nghĩ chỉ mình anh giúp được em thôi. Em quen hắn trong một lớp học. Ban đầu em không chú tâm gì đến hắn. Vì hắn nhỏ hơn em 3 tuổi, lại có vẻ không chăm chỉ học hành cho lắm. | |
Hắn từng nói với em rằng hắn đi học chỉ cần lấy được tấm bằng là đủ. Nhưng khi tiếp xúc nhiều thì em biết hắn là người rất thông minh, dù hắn có phần “bạo lực” và hơi thô lỗ. Hắn nói hắn thích em trước, vậy mà khi em nói em thích hắn, hắn lại bảo để hắn suy nghĩ. Hắn vạch ra nhiều điểm xấu của hắn để cho em nản lòng. Hắn bảo sau này nếu hắn thấy thích hợp, hắn sẽ ngỏ lời với em, nếu như em chưa có ai. Anh Bồ Câu ơi, anh khuyên em phải làm sao? Cố gắng quên hắn đi hay là chờ đợi hắn trong vô vọng? Cảm ơn anh nhiều? (Azrael, yahoo) - Tại sao em lại phải “chờ đợi hắn trong vô vọng” trong khi hắn là con người “bất nhất”, cả lời hứa hẹn của hắn cũng không có gì là chắc chắn. Hắn bảo “sau này hắn sẽ ngỏ lời với em nếu hắn thấy thích hợp”: lối nói đó đâu phải là ngôn ngữ phát ra từ trái tim. Đó là ngôn ngữ hành chính, nó giống thông báo của phòng tổ chức công ty đối với người nộp đơn xin việc hơn: “Khi nào công ty cần người chúng tôi sẽ thông báo đến quý vị”. Thế nhỡ công ty đó mãi mãi “không cần người” thì sao? Tóm lại, chẳng việc gì em phải “nộp đơn xin... yêu” với một “công ty” mập mờ như thế để lỡ cả đời mình! *Anh Bồ Câu thân mến! Em gửi e-mail này cho anh vì có xí chuyện nhờ anh tư vấn, em mong là sẽ nhận được lời tư vấn của anh. Em có quen một cô bạn và thầm thương cô ấy, nhưng sau thời gian tìm hiểu thì em biết cô ấy đã có bạn trai và hai người rất yêu nhau. Nhưng không biết tại sao em vẫn yêu cô ấy. Tuy bạn trai cô ấy và cô ấy rất ít gặp nhau vì lý do công việc, nhưng không vì vậy mà em “thừa nước đục thả câu'”. Em vẫn rất tôn trọng cô ấy và không có những lời lẽ gì là... Em hỏi anh liệu em có chút hy vọng gì ở cô ấy hay không? (tom, yahoo) - Không ai có thể trả lời được là em có hy vọng gì trong chuyện này hay không. Anh chỉ có thể nói thế này: Muốn nuôi nấng hy vọng thì phải có cơ hội. Cơ hội là thứ mà nếu không có sẵn thì em phải tự tạo ra. *Anh Bồ Câu ơi, anh thấy con nhỏ nào nhan sắc trung bình mà lại “kiêu” chưa? Anh thấy nó có “vô duyên” không? Ở công ty em có con nhỏ như vậy đó. Thấy ghét! (le lam huy, gmail) - Con gái mà “kiêu” chắc là họ có điểm gì đó đáng để tự hào. Có người tự hào về nhan sắc. Có người tự hào vì sự nghiệp. Có người tự hào vì tài năng. Cho nên con người ta có nhiều thứ để “kiêu”, chẳng có gì là “vô duyên” hết. Trong đó, “kiêu” vì nhan sắc là thứ “kiêu” xoàng xĩnh nhất, vì nhan sắc là do trời phú chứ đâu phải do con người tự làm ra. *Làm sao để người yêu mình nghe lời mình răm rắp hở anh? Có bí quyết nào không? (trung trung, yahoo) - Có một bí quyết: Trước tiên phải làm sao cho hắn yêu mình đến mức mù quáng, mất hết lý trí, lúc đó thì mình bảo đúng hắn cũng làm, bảo sai hắn cũng gật. Giống như mình đang yêu... một con rối vậy đó! *Em và bạn ấy chỉ là bạn bình thường thôi. Có lần đứa bạn trong lớp nói với bạn ấy là em thích bạn ấy, mà bạn ấy lại chúa ghét chuyện đó. Sau đó bạn ấy cũng biết không phải vậy nhưng em và bạn ấy cũng dần có khoảng cách. Em rất muốn trở lại như lúc trước thì phải làm sao hở anh? (Em là người nhút nhát và không có tài ăn nói, nhất là với con gái). (tam tran, yahoo) - Chậc, khó nghĩ quá! Hay là em làm ngược lại thử xem. Hối lộ đứa bạn hôm nọ bằng cách dẫn nó đi ăn kem để nó rêu rao với bạn ấy là em “ghét” bạn ấy. Biết đâu nhờ vậy mà khoảng cách hai bên thu ngắn lại cũng nên! Anh Bồ Câu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|