Đang cùng hội bạn vui vẻ chuyện rôm rả thì có điện thoại, tiếng bố khẽ khàng: “Tuần này con về nhé!”. | |
Chuẩn bị tiếp diễn giọng điệu: “Con bận” thì đã thấy bố nối lời: “Mẹ mong con lắm!”. Chợt thấy lo lắng, chắc mẹ ốm nên bố mới phải gọi, chứ mọi lần tôi mà kiếm cớ không về là y như rằng mẹ xua tay rối rít: “Ừ, viết thư cho mẹ là tốt rồi”.
Gia đình luôn là chốn bình yên nhất của mỗi con người.
Lâu rồi tôi chưa về. Tôi hay gọi điện cho khỏi mất thời gian viết thư, mẹ như nài nỉ: “Nói qua điện thoại tai mẹ kém, nghe cứ ù ù”. Vậy là tôi viết thư, hỏi thăm, nhắc nhở bố mẹ giữ gìn sức khoẻ và kể về công việc cùng cuộc sống của mình ở đây. Đều đặn hai năm đi làm, thường cứ hai tháng tôi về một lần, viết bốn lá thư, và gọi điện tám lần. Bọn bạn thường nhìn tôi với ánh mắt khâm phục: “Chúc mừng mẹ mày vì đã có đứa con hiếu thảo, chăm viết thư thật!”. Giờ nghĩ lại tôi thấy đó là một sự mỉa mai không hơn không kém.
Tôi mải miết phấn đấu trong công ty vì với tôi công việc có tính chất quan trọng sống còn, khi đã ổn định thì lại bắt đầu các mối quan hệ mới với mọi người và bạn bè, với tôi điều đó không thể nào thiếu trong cuộc sống. Những cuộc đi chơi vào cuối tuần đã khiến tôi ngày càng sao nhãng, xa rời mẹ. Vì tôi nghĩ, tuổi trẻ cần phải vui chơi giải trí, có nhiều thời gian đâu, cần phải biết hưởng thụ…
Dường như các câu chuyện của mẹ không còn khiến tôi thích... Ngày xưa, tôi vẫn thường nằm mắt lim dim nghe mẹ kể, đôi khi mẹ lại nhẹ nhàng ngoáy tai cho, khiến tôi thiu thiu vào giấc ngủ lúc nào không hay. Ngày ấy tôi tình nghĩa hơn bây giờ chăng?
Vẫn là những cái cớ như: Còn nhiều báo cáo phải làm, bận họp hành, làm thêm, rồi thì con mệt không về được hay có khi là lý do đi xe con bị say...Mẹ lại thương, lại xót xa cho sức khỏe con gái. Mẹ biết đâu tôi còn bận đi Tam Đảo, Tây Thiên cùng Ao vua Khoang Xanh với hội bạn thì làm sao về với mẹ! Mẹ biết đâu tôi thích chat, tán gẫu trên mạng hơn là về nghe mẹ tâm sự...
Tất cả được tôi tự vấn khi đang ngồi trên ôtô về nhà. Chỉ cần tôi dừng một chuyến đi chơi thì sẽ về được và khiến mẹ vui nhưng tôi đã không làm thế vì quá mải chơi, ích kỷ chỉ nghĩ cho mình!
Tôi về đến nhà khi đã tám giờ tối, cửa khép hờ, mẹ đang ngồi đan len còn bố chăm chú coi tivi, bên cạnh là mâm cơm vẫn đợi tôi về cùng ăn. Thoáng thấy cay cay nơi sống mũi, tôi vừa đẩy cửa vừa gọi. Mẹ vội chạy ra mắt long lanh cười. Cảm giác có lỗi khi cứ để bố mẹ phải đau đáu mong chờ từng ngày, từng giờ, làm tôi ăn không ngon miệng.
Xong bữa tối mẹ “lùa” bố sang giường bên nằm để hai mẹ con chuyện trò. Mẹ bắt đầu kể cho tôi, vẫn những chuyện nhỏ nhặt mà đã có lần tôi cho rằng mất thời gian thì nay tôi lại thấy cảm động vì biết mẹ như chỉ chờ tôi về để nói cho thoả nỗi lòng.
Thương mẹ, tôi bắt đầu rơi nước mắt, ngày còn học ở Hà Nội mỗi lần bận thi không về, mẹ lại lóc cóc đi ôtô hàng trăm cây số đến thăm, mang theo cơ man nào là ruốc, bột đậu xanh và hạt sen để tôi tẩm bổ. Giờ mẹ đã yếu không đi được xa như vậy nữa nên mới chịu ở nhà đợi chờ thế này, vậy mà mẹ còn áy náy vì không thể đến thăm tôi. Tôi lại chẳng mảy may gì!
“Mẹ kể con nghe truyện “Thằng Nhà con Gạo” đi, cứ đến đoạn cuối con lại ngủ mất”. Giọng mẹ đều đều và rồi tôi lại đi vào giấc ngủ nhẹ nhàng như dạo còn thơ bé, trong đó là cảnh mẹ lam lũ sớm hôm cùng bố kiếm tiền nuôi tôi ăn học, là đêm phải thức trắng đợt tôi ốm, là cảnh mẹ khóc lóc lần tôi bị ngã xe phải bó bột... Là lúc mẹ vượt bao đường đất để mang thực phẩm đến “tiếp tế” ngày tôi bận ôn thi. Và cuối cùng là bức tranh mẹ ngồi lặng lẽ đan cho tôi chiếc áo, mà chẳng cần biết đến khi nào tôi mới về để mặc.
Những hình ảnh cứ lần lượt đến rồi lại lặng lẽ lướt qua, tô đậm tình yêu thương bao la song thầm lặng của mẹ, luôn dành cho con mình những gì tốt đẹp. Và giờ tôi mới hiểu ra, điều thiêng liêng và quan trọng hơn cả đó chính là gia đình.
TSL |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|