Năn nỉ một hồi không được, chị bán hàng lặng lẽ bỏ đi. Tôi bỗng thấy cổ họng mình đắng ngắt, vội gọi chị quay lại mua chục cái dù chẳng còn ăn uống nữa và đã gọi chủ quán tính tiền. | |
Nóng quá ! Chiều rồi mà thò mặt ra khỏi phòng cứ như cúi xuống cái bếp than hồng da mặt rát rạt, ở nhà vẫn đang cúp điện. Người cứ khô cứng như con mực nướng đơ luôn, chẳng nhẽ hăng say ngồi lỳ trên cơ quan để dùng điện chùa khi đã hết giờ...khó coi lắm!Thôi thì ra bờ kè làm vài chai bia đón gió biển thổi ngược sông vào vậy. Cái bờ kè được xây dựng nhằm mục đích chống nước lũ tràn vào thành phố khi mùa mưa, giờ bỗng nhiên biến thành tụ điểm ăn, nhậu và hóng mát.Bốc máy hú mấy đứa, tưởng chờ lâu lắm ai dè chúng hưởng ứng cái rụp, đồng cảm mà.Mới hơn 17h30 mà cái bờ đê dài hơn hai cây số chật cứng người, nhà nào nhà nấy cũng bồng bế con cái ra đây tỵ nạn, ồn ào náo nhiệt của hàng trăm người khiến ta liên tưởng tới ngày hội nào đó.Dưới bãi sông trẻ con đứa thả diều, đứa nghịch cát nô đùa, người lớn thì cứ một...hai..ba..zô..zô!Chiều hoàng hôn trên sông Trà đẹp thật, cả một vùng trời tím ngắt như gợi nhớ tới miền ký ức xa xôi nào đó, những cánh diều chao nghiêng như những đàn chim chở đầy khát vọng tuổi thơ, có lẽ chúng mơ những cái mà cha mẹ chúng chẳng bao giờ biết, giống như mình ngày xưa vậy.Phải nói nơi đây mát thật, cái mát không phải bởi con sông cạn khô trơ cát mà lũ trẻ con đang nô đùa, mà từ gió... gió lồng lộng từ biển thổi vào vẫn còn phảng phất vị mặn, mùi cá cách đây gần 20 cây số, nhưng nó cũng đủ dịu đi cái hầm hập của mùa hè oi ả.Đang miên man thả hồn bỗng giật thót mình!- Ê ! bánh tráng...Thì ra mấy chú choai bàn bên cạnh gọi chị bán bánh tráng tôm.- Bao nhiêu vậy? Một giọng cụt lủn vang lên rè rè...- 10 nghìn ba cái cậu ơi, mấy cô cậu mua giùm tôi đi.Chị bán rong năn nỉ.- Bà này bán đắt bỏ mẹ, mấy hôm trước em mua có hai nghìn một cái thôi!Cô bé con tay cầm ly bia, mặt đỏ lựng như vầng mây cuối chân trời the thé nói.Nhìn cô bé khoảng 16, 17 tuổi chắc cũng bằng tuổi của con chị bán rong, một chân gác lên cái ghế bên cạnh, chân kia thả xuống. chiếc quần zin được sẻ rách ngang từ trên đùi xuống đến gần đầu gối với nhiều vệt lộ.- Thôi có bán thì bán, không bán thì đi đi...Năn nỉ một hồi không được, chị bán hàng lặng lẽ bỏ đi. Tôi bỗng thấy cổ họng mình đắng ngắt, vội gọi chị quay lại mua chục cái dù chẳng còn ăn uống nữa và đã gọi chủ quán tính tiền.Bóng chị đi khuất dần chìm ẩn của buổi chiều tà để đến các bàn khác trải dọc triền đê này mời, năn nỉ để bán cho được ít bánh tráng và vài lon đậu phộng.Chẳng biết gia cảnh chị ra sao, chồng con thế nào nhưng tự nhiên thấy buồn cho những gì đang đập vào mắt, bắt tai phải nghe. Bên kia đường nơi khách sạn 12 tầng những chiếc xe con vẫn tấp nập vào ra, bên này chị vẫn lặng lẽ lê đôi dép tới từng bàn khe khẽ mời vì sợ chủ quán la.Tôi chợt nhận ra mặt trời đang chìm dần dưới chân chị...!Ngày mai...ngày mai mặt trời sẽ lên, những đứa con của chị cũng sẽ lớn lên nhờ đôi dép mòn vẹt và những buổi chiều hoàng hôn của chị. Đinh Văn Hồng Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|