Tôi cứ tưởng có bầu, với một người phụ nữ, đó là niềm hạnh phúc vô hạn. Nhưng không phải. Niềm hạnh phúc ấy chỉ dành cho phụ nữ có chồng mà thôi. Còn tôi, tôi chưa chồng mà chửa, hoang mang và cay đắng. | |
Sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo lam lũ, tôi đã luôn cố gắng vươn lên. Nhưng đằng sau sự cố gắng âm thầm đó, tâm hồn tôi thấy tổn thương vì những thiếu thốn, chật vật.
Sự cố gắng của tôi cũng được đền đáp khi kết quả thi đại học mở ra con đường lên Hà Nội, tôi bắt đầu cuộc hành trình mới. Trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng trong cả nước, bản thân tôi rất tạ hào. Những người trong gia đình tôi cũng thế, họ hãnh diện vì tôi. Tôi cố gắng hơn nữa để không phụ công cha mẹ, cố gắng bằng bạn bằng bè.
Tôi học hết năm thứ nhất với thành tích tốt. Kỳ nghỉ hè kéo dài 4 tuần tôi không về nhà mà ở lại đi làm gia sư Anh văn cho một cô bé học sinh lớp 11. Những đồng tiền tự mình kiếm được, tôi hăng hái gửi về cho bố mẹ, khoe với bố mẹ về sự chịu thương, chịu khó của mình.
Anh trai cô học trò một ngày nọ nói yêu tôi, muốn giúp đỡ tôi trong học tập và cuộc sống. Anh ấy cũng là sinh viên một trường đại học lớn, tôi chìm vào sự tài giỏi, những lời nói “có cánh” của anh.
Hôm ấy tôi và cô trò nhỏ có giờ học, nhưng khi tôi đến nhà, cô ấy lại không ở đó vì có công việc đột xuất phải đi và chưa kịp báo lại với tôi. Chỉ có anh trai cô ấy ở nhà, anh mời tôi vào uống nước.
Ngồi nói chuyện với anh tôi thấy ngượng, hai má nóng bừng. Anh lặng nhìn tôi, rồi mỉm cười nói “không ngờ trên đời này vẫn còn một cô gái nhút nhát đến thế”. Đoạn anh đến bên ngồi sát cạnh tôi…
Bừng tỉnh tôi hoảng loạn, không hiểu bản thân mình đã làm gì? Căn phòng tôi đang ngủ quá lạ, cảnh vật xung quanh đều khác, cái giường tôi nằm cũng êm ái hơn và tệ hại hơn cả là bên tôi có một người đàn ông - anh trai của cô học trò.
Tôi bật dậy, mặc đồ và lao nhanh ra khỏi nhà. Sau hôm đó tôi liên tục cáo ốm không đến dạy. Tôi không biết đối diện với chuyện này như thế nào. Tôi quyết định âm thầm bỏ dạy, không bao giờ quay lại ngôi nhà đó nữa. Không đối mặt với gia đình của học sinh, với anh trai cô ấy, cuộc sống của tôi sẽ yên ổn.
Nhưng trớ trêu, không lâu sau đó, tôi phát hiện mình có thai.
Tôi đã vài lần quay lại trước cổng ngôi nhà đó nhưng không biết có nên vào gặp họ, hoặc là gọi điện gặp anh, nói với anh về vấn đề đó không? Anh ta sẽ yêu tôi và chấp nhận đứa con hay thực lòng, ngày hôm đó với anh ta chỉ là trò tiêu khiển? Gia đình cô học trò sẽ nghĩ về tôi như thế nào? Nếu tôi không gặp họ, gia đình tôi, bố mẹ tôi chết mất vì tai tiếng tôi gây ra cả xóm làng sẽ biết. Tôi cũng nghĩ đến bỏ thai và giấu mọi chuyện đi, nhưng đứa trẻ nào có tội tình gì…
Phương Trang |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|