Tìm kiếm: Video    Nhạc Mp3    Tin tức

Trang Tin Tức

Dành cho QC:
Những ngày không có em
Đã một tuần không em rồi, thời gian dường như kéo dài vô tận, 1 giờ ... 1 ngày ....1 tuần , mà có lẽ còn lâu hơn. Cảm giác này vẫn chưa quen, chưa thể nào quen được, mọi thứ 4 năm qua thay đổi chỉ trong 1 tuần mà sao lại lớn lao đến thế?

Sáng bừng tỉnh giấc rồi sực nhớ ra mình không còn em bên cạnh cuộc đời mình nữa, lững thững rửa mặt rồi chuẩn bị đi làm. Em bảo thích nhất mình đóng antoni như vầy, như xưa khi quen em là lúc đi thực tập, là lúc phải mặc chúng nhiều lần nhất trong tuần, có thể với trang phục này thể hiện sự chững chạc khiến em tin tưởng, em đã bảo thế.

Vào ngân hàng, mở máy lên, icon em tối một màu ảm đạm, có lẽ em xóa luôn nick rồi cũng nên. Tí nữa quên là đã đúp chuột vào và hỏi: "mèo hen dậy chưa, ăn sáng chưa em" rồi. Giờ có nói cũng không có ai trả lời nữa đâu: "Em dậy lâu rồi, làm như em là con mèo ngủ nướng không bằng". Vậy là cũng không biết em đã dậy hay chưa.

Trưa, cũng chẳng còn câu nhắn hỏi: anh qua em ăn cơm nha, uh thì tự đi một mình. Nhớ những bữa cơm em nấu, không ngon nhưng vẫn ăn nhiều nhất vì những điều ấm áp em gửi trong từng món ăn. Nhớ khi ăn xong nằm nghỉ cho tới giờ làm, mở mắt vẫn hay thấy em nhìn nheo mắt, khi tới giờ em áp tay vào má lay nhẹ: dậy đi anh, tới giờ làm rồi. Rồi dậy túc tắc theo em rửa mặt, cầm nước mát từ tay em uống, em sửa lại hàng cúc áo khi ngủ đã cởi bung ra. Và khi nào anh đi em cũng mở cửa nhìn theo. Uh, giờ muốn cũng không được.

Tối, về nhà chẳng muốn đi đâu. Bình thường hẹn em anh nằm nghỉ tí rồi sẽ qua, nhưng giờ không phải qua ai cũng không muốn ngủ. Kỳ lạ thật. Cũng chẳng phải vội vàng tắm rửa rồi xịt chút nước hoa mà em thường dúi mũi vô hít hà. Không điện thoại, không tin nhắn hỏi han, anh ăn cơm chưa, có mệt không anh. Chỗ đầu giường này là nơi em hay vứt áo khoác mỗi lần qua, chỗ bếp này là chỗ em hay ngồi nấu ăn, tay em còn bỏng do dầu ăn không anh không biết nữa, chỗ gương này là nơi em hay săm soi rồi bảo em lại nổi mụn rồi, tóc em dạo này hay rối quá anh à. Giờ còn mỗi mình anh nhìn mình.

Dắt xe ra đường. Lang thang. Không có vòng tay của ai ôm ấm áp từ sau, mà bảo là cái thắng xe của anh nữa. Không có gương mặt ai để khi anh nhìn ra sau lại hôn lên má anh như trước nữa.

Bến Bạch Đằng đây, nơi anh hỏi em làm bạn gái anh lần đầu tiên, cũng là lần đầu tiên anh được hôn em nhiều đến thế, cũng là nơi anh bảo hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của anh. Có ngày hạnh phúc nhất thì cũng sẽ có ngày buồn nhất, cân bằng mà phải không? Nhà thờ Đức Bà, chỗ anh với em hay chọc cô bé bán hoa nhỏ xíu, thường chỉ mua singum chứ không mua hoa, bé đó có lần còn nói hôm trước em thấy anh này ngồi với chị nào chứ không phải chị. Con bé cũng lém lỉnh lắm.

Diamon, nơi sang trọng mà là nơi buồn cười nhất của tụi mình. Vì anh và em vào đó trên dưới 10 lần nhưng không phải nhằm mục đích vốn có của nó. Em muốn đi Diamon là anh biết em cần gì, thôi không nói xem như một phần bí mật của mình.

Mọi công viên, quán xá đều đẫm dấu chân em và anh, mấy quán nhậu nữa chứ. Khi cần tí bia vào người cũng không thể rủ em cùng đi. Nhậu với bao người nhưng đi với em lại là cảm giác khác. Gọi là nhậu chứ chỉ uống tí chút hàn huyên cho vui, từ khi có em uống đi ít hẳn. Không ai đi xem đá bóng và bàn luận cùng anh, không ai cho anh biết hôm nay em làm gì, không ai ngồi bên cạnh chia sẻ nỗi buồn chung của chúng ta (thường chuyện gì cũng là chuyện chung nên nỗi buồn cũng không của riêng ai). Không ai phát hiện anh có đầu tóc mới, một chiếc áo mới, mua cho anh chai listerin vì anh hay bị đẹn, không ai mua thuốc khi anh đau họng, không ai chờ anh khi đi làm về, không ai chờ những vòng tay ôm siết của anh. Không biết nói gì khi gia đình hỏi về em, khi bạn bè hỏi về em...

Không ai đòi trả tiền xe ôm cho anh bằng cách trả giá một nửa đêm, mà một nửa đêm cũng đủ, vì với anh bây giờ 1 giây cũng là quá nhiều. Anh nhớ những vòng tay ôm siết đến nghẹt thở, những nụ hôn kéo dài bất tận, mùi tóc em, mùi da em, nụ cười của em, nước mắt của em... Anh cảm thấy khó thở, không hiểu tại sao, có lẽ nguồn sống của anh chỉ còn một nửa, hay nhiều hơn?

Ngoc Hanh

Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu


Tin đã cập nhật trước đó
   Héo úa vì đấu tranh...
Thiệt ra, lúc trước tôi còn nghĩ ảnh là người chồng lý tưởng nữa. Nhưng ba bốn tháng nay nhiều...

   Đành buông tay vì anh...
Nếu anh hỏi em có yêu anh không? Em sẽ trả lời rằng em đã từng rất yêu anh… Rồi...

   Điều tớ không thể nói
Những ngày qua, có một thứ cảm giác khó chịu, cứ len lỏi vào tâm hồn tớ, đã có lúc...

   Con lên lớp mà mẹ...
"Trộm vía ! dạo này DA lớn quá! nhìn cái mông kìa, yêu chưa? đi học chưa? lớn quá rồi....

   Đừng xa em như thế
Thật tệ, đã yêu và chung sống bấy nhiêu năm, ít nhiều gì cũng còn là cái nghĩa, ấy thế...

   Mất nhau vì hiểu lầm
Nếu cho thời gian quay trở lại, em cũng sẽ vẫn không trốn tránh buổi giao lưu ấy. Dù nó...

   Từ nay, chỉ còn ba...
Vậy là từ nay ba sẽ nuôi nấng con nên người mà không cần bất cứ hỗ trợ nào từ...


 

© 2003 - 2004 Bản quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam - http://www.lmvn.com
®Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này

Mua bám tiệm Nail, Cần thợ Nail, BáoNail

Return to top