Thật tệ, đã yêu và chung sống bấy nhiêu năm, ít nhiều gì cũng còn là cái nghĩa, ấy thế mà chồng vốn được em chăm sóc rất chu đáo , bỗng dưng hôm nay buông một câu vô tình mà đến người vô tư như em cũng phải nghĩ. | |
Chẳng biết vì sao chồng lại nói vậy, chồng bảo chả qua vì là con, chồng gọi cô xưng tôi, làm em cứ long lanh mắt nhìn mà lòng thì nặng trĩu những kìm nén. Em bước đi thật vội gạt nước mắt, em mới hiểu thì ra bấy nay cái sự lạnh nhạt hờ hững của chồng là có lý do của nó, chẳng phải than vãn do công việc cơ quan hay áp lực cuộc sống. Cũng càng không phải do em ốm yếu, xấu xí hay nhạt nhẽo mà chồng vô tình.., mà tất cả chỉ vì chồng đang ham mê cái xúc cảm nhất thời của người đàn ông hảo ngọt lúc nhá nhem. Thật vậy, em ân cần sửa soạn cơm canh ngon, giữ gia đình đầm ấm, em vẫn chọn quần áo, dây lưng, cavat cho chồng đi làm và em vẫn cố tan sở về thật sớm, nấu những bữa cơm và đón chồng từ cửa với nụ cười hạnh phúc thường trực trên môi, em cứ tưởng với những gắng gỏi thật tâm, tấm lòng son sắt thì chồng phải cảm động, phải yêu em nhiều hơn thế nữa chứ.. Nhưng hôm nay, lòng em đang vời vợi nhớ mong, những cảm giác giá băng đè nặng trong tim và những ánh nhìn càng thêm vời vợi xa xăm. Em nhớ lắm khi xưa cùng chồng quyết tâm xây dựng, em và chồng đã đi lên từ gian khó nhọc nhằn, có yêu thương, có những giận hờn bất chợt..., nhưng khi em khóc, em thương chồng không nói thì chồng cũng chẳng cầm lòng đấy thôi. Khi em vui, rạng rỡ nụ cười thì chồng cũng biết thành công của mình trong đó... Vậy đấy, chúng ta từng yêu như thế, từng say đắm, mật ngọt trong những đắng cay của cuộc sống nhưng vẫn thật nồng nàn, hạnh phúc lắm thay. Chồng ơi, em thật tiếc cái công mình vun đắp, cái công mình tạo dựng bằng tất cả sức lực và yêu thương, chồng là người luôn bên cạnh em chia sẻ, cũng là người che chở em, đỡ em lên khi ngã và nắm tay em đi chung dọc con đường. Nhưng vì đâu, ngã rẽ cuộc đời, sự thật đớn đau, trái tim em tan vỡ... Chồng ơi, có nhớ khi xưa đã nói rất yêu em, sẽ mãi bên em và sẽ đưa em đi đến cuối con đường. Vậy mà, chồng đã quay lưng, vội vã, khi thành công chồng quên lời hẹn ước năm nào. Khó nhọc lắm, em mới lấy lại thăng bằng, em đứng dậy, em bước đi thật chậm, thật cô đơn… Nhưng em vẫn chỉ là phụ nữ yếu mềm, em vẫn mong và muốn chồng ở lại, cho dù chính em đã nói em không thể để chồng chia sẻ trái tim, nhưng em biết, cũng vì em, chiều chồng, em chăm sóc chồng như một đứa trẻ, em áp đặt, em yêu cầu, em quyết định ...và em đã lấy mất ở chồng quyền tự chủ! Chồng còn yêu em lắm đúng không? Khi xa em, cũng là lúc chồng buông tay người con gái ấy, chồng mới hiểu tình yêu của mình thật lớn. Chồng có còn nhớ, còn thương và còn cần em lần nữa? Cái ánh mắt của chồng nhìn em lạnh nhạt, cho dù thế, nhưng không phải trong lòng ta đang nghĩ về nhau ư? Em cũng vậy, em nuối tiếc, em tự trách mình khờ khạo đã đẩy chồng ra xa... Sao em không hiểu với đàn ông, sự dịu ngọt, sự ân cần, chỉ là cám dỗ nhất thời lấp đi khoảng trống, vì tình cảm, tình yêu không đơn giản chỉ là cảm xúc.... Chồng ơi, em cảm thấy mất mát, cảm thấy hụt hẫng khi vắng chồng, em không còn là em, em như đã thiếu đi một nửa. Những tranh cãi giận hờn, những lời nói đớn đau, những trò thách đố dại dột khi xưa khiến mình mất đi hạnh phúc. Tình yêu không phải là phép thử đúng không? Nếu chỉ có thế, sao chồng không cùng em, một lần nữa, chắt chiu, dành dụm những yêu thương hàn gắn cho dù có phải mất thật nhiều thời gian để lấy lại. Nhưng nếu em đã quên đi, đã tha thứ, đã thực lòng chờ đợi, chồng hãy quay về, bên em. Người phụ nữ thật yếu mềm, luôn cần chồng chia sẻ, quan tâm, cần người đàn ông là chỗ dựa, cần một người hơn em về mọi mặt, nhưng cảm nhận được cái tự hào của em, để một lần nhìn lại, thấy em không nhỏ bé mà thất vọng, thấy mình cần cho một ai đó là niềm vui, là hạnh phúc phải không? wetcat Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|