Đêm, một mình anh giữa không gian tĩnh mịch. Cơn gió nhẹ bất chợt thổi ngang qua, cảm giác lành lạnh ngấm vào da thịt anh. Bên "những ngọn đèn vàng anh nhớ em". Nỗi nhớ như cồn cào cứa nát trái tim anh... (Trần Thị Tố Tâm) | ||||||
Nỗi nhớ dường như dài bất tận và anh, anh "miên man bên trang thư tình" viết những dòng thư tình đầu tiên gửi cho em... Bức thư tình đầu tiên! Khi anh đưa mắt nhìn em qua tấm gươngTa đã gặp nhau, bối rối thật lâuĐêm nay dường như những ánh mắt muốn đi tìm kiếm nhau.
Anh vẫn nhớ cái ngày đầu ta gặp nhau bối rối ngượng ngùng. Chỉ là lần đầu thôi nhưng anh biết dường như ta đã là của nhau. Em là người con gái anh tìm kiếm bấy lâu nay, là người mà anh đã gặp trong những giấc mơ đêm.Anh muốn nói với em những điều thật lớn laoSẽ luôn ở đây, nơi tim anh, tình yêu bất tậnPhút giây anh nghẹn lời, vì biết em yêu anhVà anh sẽ là người đàn ông của đời emAnh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻAnh vẫn nhớ, nhớ cái lần đầu khi em nói yêu anh và mong ước rằng "anh sẽ là người đàn ông của đời em". Khi ấy, em biết không, anh nghẹn lời, nước mắt của niềm hạnh phúc cứ chực tuôn ra, tim anh như thắt lại vì niềm vui sướng khôn cùng. Anh chỉ ước ao, giây phút ấy, được ôm chặt em vào lòng, được cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của em đặt lên lồng ngực anh để em nghe tiếng đập thổn thức của con tim anh - nơi tình yêu bất tận chỉ dành riêng cho em - người con gái đầu tiên anh yêu. Và cũng giây phút ấy, anh "muốn nói với em những điều thật lớn lao":Bạn đời ơi,Anh mơ mỗi sớm tỉnh giấc,Mắt anh kiếm tìm,Tai anh lắng nghe,Môi anh cất tiếng gọi,Và vòng tay rộng mở đón em vào lòng.Anh đã mơ có người bạn đời anh là em, để mỗi sáng mai khi bình minh vừa ló dạng chào ngày mới với sức sống mới, mắt anh không ngừng kiếm tìm bóng hình em, để "tai anh lắng nghe" tiếng bước chân em nhè nhẹ, để "môi anh cất tiếng gọi" hai chữ "vợ yêu" nghe thân thương mà ấm nồng và để "vòng tay anh rộng mở đón em vào lòng" và ta hòa nhịp con tim, tan chảy vào nhau... Và anh đã mơ "ngôi nhà và những đứa trẻ". Diệu kỳ làm sao khi tình yêu đôi ta đơm hoa kết trái phải không em. Hạnh phúc xiết bao ngôi nhà với tiếng cười rộn rã, tiếng yêu thì thầm và tiếng trẻ thơ ngọng líu ngọng lo bi bô gọi mẹ, gọi cha phải không em? Anh đã mơ, mơ thế đó em biết không?Vì yêu em, ngày mai anh thêm vững bước trên con đường dàiEm có nghe mùa đông, những ngọn đèn vàng anh nhớ em...
Gửi tặng Mưa Thu!
Trần Thị Tố Tâm Cảm xúc của bạn sau khi nghe "Bức thư tình đầu tiên" và đọc bài viết này? |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|