Ngày anh đã đi… Anh đã quên lời ước hẹn ngày nào. Anh đã không còn giữ được định hướng về hạnh phúc của chúng ta. | |
Anh hẹn em, ta hẹn nhau một ngày xa xa… Em trở về cuộc sống thực tại, với bộn bề cuộc sống. Ngày anh đi, mưa không giăng đầy rời, chỉ có em lững thững đi về trên con đường quen thuộc, và nắng và gió. Em tìm quên trong công việc. Em cố gắng để thực hiện những ước mơ của cuộc đời mình. Nhưng anh có biết không, cho dù có khát vọng nhiều đến mấy đi chăng nữa, người phụ nữ vẫn hướng mơ ước nhiều nhất về một gia đình, về những đứa con ngoan. Và rồi em có hạnh phúc không khi em sẽ không còn được bên cạnh người em yêu thương nữa, khi em đang đi trên một con đường đã không còn hình bóng anh. Nơi cuối con đường ta có hẹn nhau? Nơi cuối con đường ta có còn chờ nhau? Và con đường anh đi có đang đưa anh về bên em? Hay có chăng chỉ là em vẫn một mình âm thầm chờ đợi? Ngày anh đi… Anh có nhớ là anh đã nắm tay em thật chặt, bảo rằng sẽ không bao giờ để mất em lần nữa? Ngày anh đi… Anh có nhớ anh đã nói anh đang cố gắng vì yêu em, vì tương lai của chúng ta? Ngày anh đi… Em đã tự nhủ lòng sẽ không khóc, sẽ cùng anh cố gắng dù chúng ta đang đi trên hai con đường khác nhau. Em đã làm tất cả những gì có thể để mong anh có được một tương lai tốt hơn trong âm thầm lặng lẽ, trong niềm tin tuyệt đối và tình yêu em đã dành cho anh. Ngày anh đã đi… Anh đã quên lời ước hẹn ngày nào. Anh đã không còn giữ được định hướng về hạnh phúc của chúng ta. Anh đã đi… Anh rơi vào vòng xoáy của những cám dỗ đời thường. Những ngọt ngào, những hạnh phúc mới chớm đã làm anh xa rời sự hy sinh và cố gắng mà chúng ta dành cho nhau. Anh đã quên em như là quên đi một khoảng thời gian sai lầm trong cuộc đời. Anh đi rồi… Anh đã dành sự quan tâm của anh cho người khác. Với anh, em chỉ là sự mệt mỏi và nhàm chán. Phải chăng anh đã tìm được hạnh phúc đích thực cho cuộc đời mình? Trả lại nhau những kỷ niệm một thời dấu yêu, trả lại nhau những hạnh phúc ngọt ngào bằng những lời cay đắng, trả lại nhau những cố gắng, hy sinh và nỗ lực vun đắp bằng sự tàn nhẫn, trả lại nhau những món nợ ân tình bằng vật chất. Và chúng ta không còn nợ nhau… Sòng phẳng đến vô tâm… Quay lưng… Em nén những giọt nước mắt tủi hờn. Em chấp nhận tất cả như em đã từng chấp nhận khi yêu anh. Em đau đớn lắm khi thấy anh lạc lối. Những gì có thể làm được em đã làm hết rồi. Và chỉ còn một điều cuối cùng em cũng sẽ làm vì em biết điều đó tốt cho anh: Em xa anh… Bước đi… Em vẫn đi trên con đường đầy những chông gai và thử thách của cuộc sống. Ngẩng cao đầu bước tiếp để ngăn những giọt nước mắt rơi xuống mỗi khi chạnh long nhớ đến kỷ niệm về nhau. Nơi cuối con đường ta có còn gặp lại nhau? Na Na Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|