“Anh. Đồng hồ của anh đang đổ chuông inh ỏi kìa. Anh tắt nó đi”. Anh loay hoay mãi và không biết tắt nó đi kiểu gì dù nó đang làm anh cáu điên lên mỗi khi cần tập trung vào công việc. | |
Anh à, anh thấy chưa? Anh cứ nói là không sao nữa đi. Bây giờ thì anh đã thấy rất nhiều sao đúng không? Anh chẳng chịu chăm sóc bản thân mình gì cả, bây giờ anh ngã ra thì ai sẽ chăm sóc gia đình nhỏ đây. Mà lúc em nhẹ nhàng anh không nghe, em cứ phải nói nhiều vậy nhỉ, cứ phải hai tay chống nạnh mặt vênh lên, đôi mắt gườm gườm là sao nhỉ? Em phải làm thế nào để anh dừng lại một giây thôi để thấy rằng cơ thể này (em nói cơ thể anh đó) chỉ là một cỗ máy bình thường thôi; rằng anh phải tuân theo hướng dẫn sử dụng, phải chăm sóc bảo dưỡng thường xuyên; rằng có một ngày nào đó nó sẽ đối xử với anh như anh đối xử với nó, nó sẽ cho anh ra rìa, anh đừng hòng sai bảo nó làm gì cho anh nữa, cũng như lúc nó kêu anh để ý đến nó một tý, rằng cho nó ly nước, cho nó đóng cửa sổ tâm hồn lại, cho dạ dày ít tinh bột thay vì alcohol… Đến lúc ấy nhé, anh có kêu trời, trời cũng buông câu thở dài: “Đến ta là trời mà còn phải ăn đào tiên, uống linh đan huống chi ngươi chỉ là người trần mắt thịt, thôi ráng mà chịu con ạ!” Vậy nên anh nhé, chịu khó uống thuốc bổ mắt đi nhé, thi thoảng cho 2 con mắt nghỉ ngơi, cho chúng nó lên đồi thông ngắm cảnh hẹn hò tí nhé, anh chỉ việc nhắm mắt làm ngơ thôi mà. Chứ anh cứ tiếp tục thế này, em chỉ còn cách điểm huyệt cho anh ngồi im bất động mà xúc cơm bắt anh ăn; dán kín đôi mắt anh bằng băng dính 100 lớp cho anh không thể làm việc được nữa. Em không muốn thế đâu. Đừng ép em anh nhé. Hong Chau Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|