Sau hai năm, cô và anh vẫn thế, một ít thư từ, trò chuyện qua mạng. Không đủ dài để hiểu nhau, không đủ ngắn để từ bỏ… Chưa một lần gặp gỡ, mà điều ấy cũng không cần thiết... | |
Cô và anh quen nhau những 7 năm, có lẽ 7 năm 2 tháng thì phải nhưng thôi cứ gọi là 7 năm cho ra một con số tròn dễ nhớ. Cũng có lúc cô tự nói với anh “hơn 7 năm rồi chứ” nhưng dường như anh không để tâm lắm.Với anh mọi thứ giản đơn, nhẹ nhàng và không quá quan trọng hóa bất kì một điều kiện nào. Ngày đó anh quen cô qua web, chính xác là anh viết cho cô bức thư làm quen. Cô không nhớ chi tiết lắm nhưng đủ làm cô ấn tượng, đồng cảm trả lời và giữ liên lạc. Cũng chỉ là mối quan hệ “ảo” cả anh và cô không ai nặng lòng, ừ chỉ là bạn! Vui thì trò chuyện, buồn thì trò chuyện rồi quên ai cũng có cuộc sống riêng của mỗi người sao phải bận tâm lẫn nhau, sao phải chờ đợi lẫn nhau?.. Ngày đó cô chỉ là cô gái nhỏ chập chững vào đời, ngày cô nhìn cuộc sống bằng màu hồng, ánh mắt hồn nhiên. Cô luôn mỉm cười (cái thói quen ấy giờ vẫn vậy), miệng hát véo von. Cô còn trẻ mà chính xác là trẻ con…ngày chưa tròn 20 tuổi nhìn đâu cũng đẹp, thấy gì cũng đáng yêu. Có hôm trên giảng đường thầy giáo bảo: “Các em ngồi đây là những tờ giấy trắng, mai này vào đời cuộc sống sẽ làm tờ giấy này bẩn đi nhưng thầy hi vọng các em vẫn có thể giữ vững lập trường của mình”, cô cười với câu triết lý ấy. Cô không hiểu hết ý nghĩa giữa “trắng và vẩn đục” trong câu dạy của thầy. Cô luôn nguyện với lòng sống là không hối tiếc ở những điều mình đã làm… và nhiều năm sau cô mới nghiệm ra chân lý của người đi trước thật đúng. Anh hồi đó thật hiền (trong cảm nhận của cô), anh xa quê đi đến một chân trời lạ, anh đi khi còn bé. Ở cái tuổi anh có lẽ cô còn theo lũ bạn thả diều trên cánh đồng, theo anh trai chăn trâu, bắt cá bì bõm. Vậy mà anh đã đi đến nửa vòng trái đất để học tập cho một tương lai tươi sáng. Hồi đó anh viết thư cho cô có lẽ vì nhiều lý do. Có thể anh buồn? Có thể quá cô đơn nơi đất khách hay có thể vì … cô thật sự dễ thương! Cô không nhớ hết vì giữa cô và anh mơ hồ mờ nhạt. Sau hai năm, cô và anh vẫn thế, một ít thư từ, trò chuyện qua mạng. Không đủ dài để hiểu nhau, không đủ ngắn để từ bỏ… Chưa một lần gặp gỡ, mà điều ấy cũng không cần thiết. Đôi khi cô vui nói chuyện với anh líu lo, lúc buồn cũng nói nhưng ít thôi và anh luôn là người lắng nghe, chia sẻ. Có lần cô hứa khi anh trở về sẽ đãi một bữa cơm… rau muống! Mãi sau này anh vẫn trêu cô trồng loại rau gì mà bao nhiêu năm vẫn chưa có ăn? Cô ngậm ngùi: ừ, thì cô lỡ hẹn! Sau hai năm cô có mối quan hệ ràng buộc. Cô say sưa với hạnh phúc, nâng niu những gì đang có. Cô đã bỏ quên anh trong cuộc sống thường ngày. Cũng phải, anh là anh cô vẫn là cô không có gì để bận tâm cả. Lần đầu tiên anh trở về gặp cô, chỉ là gặp một người quen biết. Không đúng, chính xác là gặp người lạ có nhớ đã quen? Cô rất vui vì với cô anh cũng giống như người anh, người bạn tốt gắn bó một thời. Ở khía cạnh nào anh vẫn luôn là những gì tốt đẹp. Anh nói những điều nên và không nên trong cuộc sống, anh chỉ cho cô hiểu rằng có những thứ không phải chỉ nói bằng miệng, có những điều nhỏ nhặt người ta tưởng chừng quên nhưng không hẳn sẽ như vậy. Gặp rồi tan, tương phùng - tạm biệt. Cô không biết anh xem cô ở góc độ nào? Bạn bè? Tri âm? Em gái? Hay chỉ là một kẻ thoáng gặp đâu đó trong cuộc đời?? Anh là thế chưa bao giờ nói cho cô biết bất cứ cảm nhận nào ở bản thân để người khác hiểu. Lắm lúc cô thấy anh rất bí hiểm thậm chí là kỳ quặc. Nhưng dù thế nào cô luôn trân trọng và kính nể anh ở những lời khyên nhủ. Anh hơn cô chỉ 2 tuổi mà cô tưởng chừng mình phải học hỏi anh rất nhiều và những 10 năm nữa không biết có bắt kịp tư tưởng ấy hay không. Rồi anh đi… cũng bình thường thôi. Với cô - với anh sự tồn tại chung một múi giờ hay cách xa nửa vòng trái đất điều đó không có ý nghĩa, vì có gì để nghĩ? Cô - anh, chợt nhớ chợt quên và luôn biết “bè bạn thôi mà”. Những năm trôi qua, anh vẫn ở bên cạnh. Nghe cô nói khi vui, chia sẻ lúc cô buồn. Anh chưa bao giờ quên gọi điện nếu một ngày cô nhắn tin báo anh biết cô có chuyện. Có thể đó chỉ là thói quen…là thói quen xấu của cô khi buồn không biết tìm ai hay có thể cô tin anh sẽ cho lời khuyên đúng đắng. Là thói quen tốt của anh về sự quan tâm một người có chút ý nghĩa hoặc đơn giản anh là người tốt sẵn lòng quan tâm đến một người bạn theo anh nghĩ họ cần anh lúc đó?! Suốt nhiều năm anh vẫn không quên thói quen ấy, anh rất biết xử sự không xen vào hạnh phúc của cô cũng không thể hiện bất cứ điều gì khiến cô phải suy nghĩ. Cô bằng lòng với cái may mắn đó. Có một thế giới riêng và có cả người bạn tốt đáng trân trọng. Cô đúng là người hạnh phúc. Hạnh phúc luôn mong manh, không phải ai cũng khéo léo gìn giữ. Đến một ngày mọi thứ tan vỡ, bàn tay bé nhỏ của cô không đủ lớn để nhặt hết những mảnh xước ở cuộc đời. Bàn chân cô không thể bước qua chông chênh, không đủ mạnh mẽ đối mặt trước sóng gió. Có lúc cô bật khóc nức nở khi nỗi tủi thân ùa về và cô gặp lại anh… Một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay một chữ “duyên” như người xưa thường nói. Anh bảo “anh vẫn thương cô dù cô ở bất kỳ hoàn cảnh nào, khi xưa cô có sự ràng buộc anh không muốn là người liên quan chỉ đơn giản vậy thôi”. Phải, những gì anh nói ngắn gọn, giản đơn nhưng xoáy vào cô một nỗi buồn vô hạn. Cứ như thể điều gì đó không trọn vẹn… Cô sao đủ dũng khí để bước về phía có anh hay một cái nắm tay thôi cô cũng ngần ngại… Thôi thì lỡ hẹn, biết sao được đời người ngắn ngủi thế, lòng cô cũng ngắn ngủi, trái tim cô ngắn ngủi… Duy Thanh Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|