Sao vẫn còn sót lại chút se lạnh của mùa đông khi trời đã xuân, vẫn còn những chiếc lá chưa thay màu úa? Sao em vẫn còn cô đơn ở tuổi yêu đương thắm nồng và nhiều ao ước được sánh đôi? | |
Thứ Hai, 13/02/2012 - 09:52
Góc tâm hồn Valentine nhớ cuộc tình nào
(Dân trí) - Sao vẫn còn sót lại chút se lạnh của mùa đông khi trời đã xuân, vẫn còn những chiếc lá chưa thay màu úa? Sao em vẫn còn cô đơn ở tuổi yêu đương thắm nồng và nhiều ao ước được sánh đôi?
Một ngày tháng Hai gõ cửa, nhiều cuộc điện thoại gọi tới nhưng em không muốn bắt máy, nhiều lời hẹn em chẳng lưu tâm. Chỉ có những đợi chờ về một nơi trái tim em “thường trú” đang lảng tránh em, lảng tránh tiếng thổn thức của lòng mình.
Nên đạp xe suốt đường Lê Duẩn ngắm sông Hương buổi đèn lên, qua đường “phượng bay” Đoàn Thị Điểm gặp mùi hương dạ lan phảng phất trong gió nồng nàn. Em tưởng có thể đạp xe mãi thế, cho tới khi anh về Huế hẹn. Thăm em!
Anh biết không, triền cỏ hôm nào giờ buồn anh không ghé, ổ khóa tình yêu hoen ố trên nhịp cầu Trường Tiền giận mình vô cớ chia xa, và cây lan thần vệ nữ trồng trên hộp điều ước vẫn nuôi lớn niềm hi vọng. Nhưng anh đã không về. Không về nên những nghi ngại trong em thêm chất ngất.
Hôm nay ra phố em chỉ muốn trời mưa thật to. Mưa thật to để những tình nhân không dắt tay nhau lang thang, không tặng hoa hồng và socola cho nhau trên đường và cười vui trong hạnh phúc. Vì như thế em sẽ bớt nhớ, bớt buồn. Bởi anh không kề bên.
Valentine nhắc chi lời khi xưa: Nếu có ngày em hoặc anh bước chậm, hoặc nhanh hơn nhau thì hãy chờ để được bước cùng một nhịp.
Người con gái ngốc nghếch đã đánh rơi mất chìa khóa duy nhất để mở cửa trái tim người mình yêu và thật lòng yêu mình đang cố gắng “đánh chìa khóa khác”, nhưng e chẳng thể vừa vặn khi hai trái tim đã vì một vết thương mà đau như vỡ. Nên cô ấy cầu chúc cho những đôi tình nhân khác tình yêu chẳng bao giờ hư hao. Cầu chúc người con gái nào cũng giữ được bờ vai để tựa vào những khi đời giông tố.
Hải Hạc Phan |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|