Hà Nội vào đông thật buồn! Một mình em lang thang trên những con phố nhỏ, để mặc những cơn gió thổi tung mái tóc mềm. Cơn mưa phùn cuối đông lạnh tê tái. Cái lạnh ngoài trời không lạnh bằng nơi trái tim em. | |
Thứ Ba, 14/02/2012 - 17:10
Gửi người thương của em
(Dân trí) - Hà Nội vào đông thật buồn! Một mình em lang thang trên những con phố nhỏ, để mặc những cơn gió thổi tung mái tóc mềm. Cơn mưa phùn cuối đông lạnh tê tái. Cái lạnh ngoài trời không lạnh bằng nơi trái tim em.
Đã 4 năm trôi qua,bốn mùa Valentine ở mảnh đất xứ lạ không có anh.Thời gian trôi đi, có lẽ em cũng đã quen với sự thiếu vắng anh trong cuộc sống của mình. Cũng có người đến bên cạnh em, dịu dàng quan tâm và muốn xoa dịu vết thương trong em. Nhưng hình như hình bóng của anh đã choán hết trái tim bé nhỏ của em.
Anh còn nhớ không? 24 năm trước chúng mình đã may mắn vì được sinh ra cùng một ngày. Anh mỉm cười và bảo “duyên phận đó em”. Ừ! thì duyên phận. Mà có lẽ là duyên phận thật khi đến giờ em vẫn chẳng thể hết yêu anh. Ngày ấy, em bé nhỏ, yếu ớt, thường bị lũ trẻ nơi xóm nghèo của mình bắt nạt. Anh luôn là vị cứu tinh của em. Anh đã bênh vực che chở cho em. Tuổi thơ của chúng mình êm đềm trôi đi giữa mảnh đất đầy nắng và gió nhưng cũng thật lãng mạn.
16 tuổi, em bỗng trở thành thiếu nữ xinh xắn dịu dàng. Đôi má lúc nào cũng ửng hồng. Anh say mê ngắm em khi những buổi hoàng hôn xuống. Anh bảo “em là đóa hoa đồng nội trong trẻo nhất, xinh xắn nhất mà anh từng biết”. Trái tim người con gái mới lớn rạo rực khi được nghe những lời yêu thương ấy. Mảnh đất quê mình mỉm cười với hạnh phúc nhẹ nhàng của hai đứa.
Ấy thế mà mình xa nhau. Ngày chúng mình rời xa mảnh đất yêu thương để lên thành phố học, em mang một nỗi lo sợ mơ hồ. Ở môi trường mới mình ít gặp nhau hơn, nhưng tình yêu em dành cho anh lại lớn lên từng ngày.
Rồi ngày này 4 năm về trước, tình yêu chúng mình chấm dứt trong khổ đau. Ngày ấy anh hẹn gặp em. Chúng mình đã đi qua không biết bao nhiêu con phố. Anh dừng lại ôm em thật chặt và nói: Anh yêu em rất nhiều. Nhưng có lẽ anh phải xa em thôi. Anh đã xin được học bổng, còn một tháng nữa anh đi Mát-xcơ-va. Những lời anh nói như ngàn mũi kim đâm thẳng vào trái tim em.
Em như cô bé ngốc, cứ đứng khóc như mưa, mặc cho bao người nhìn em với ánh mắt tò mò. Mất anh từ đấy. Em không chạy theo van xin anh ở lại, cũng chẳng yêu cầu anh quay trở lại bên em. Em chỉ biết chúc anh thành công. Em đã không tiễn anh ra sân bay, cũng chẳng gặp anh sau ngày hôm đó. Bạn bè bảo anh đã trông ngóng em cho tới lúc có tiếng loa gọi anh lên máy bay. Em không tới bởi em yêu anh quá nhiều, không đủ mạnh mẽ để nhìn anh đi xa. Em vẫn yêu anh bằng tình yêu chân thành nhất, thủy chung nhất.
Hà Nội vào đông lạnh lắm anh à! Nhưng em biết ở bên ấy còn lạnh hơn. Cầu mong sẽ có một bàn tay sưởi ấm cho anh. Em vẫn đợi chờ, dù biết rằng mình chẳng thể ở bên nhau được nữa.
Thúy Hằng |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|