Tôi vốn là con bé nhà quê chính gốc bởi tôi sinh ra và lớn lên tại một thị trấn nhỏ ở miền Tây. Tôi chỉ biết Sài Gòn kể từ sau ngày tôi đi khỏi quê hương. Cũng dễ hiểu thôi bởi nơi tôi đặt chân xuống đầu tiên khi về Việt Nam chính là Sài Gòn. Tôi không phải dân thành thị, thời gian đến đây cũng không nhiều nhưng vùng đất này luôn là nơi gợi nhớ nhiều thứ.
Nhiều người bạn ở độ tuổi được mệnh danh là những cô gái trẻ và năng động như tôi hay hỏi tôi tại sao kêu bằng Sài Gòn mà không gọi là Thành phố. Tôi cũng không biết trả lời họ ra sao. Chỉ biết tôi quen với tên gọi ấy như quen với những điều thân thuộc. Nếu ai đó ví von nơi chôn nhau cắt rốn là cha mẹ thì Sài Gòn với tôi là một ''Người Tình ''.
Ngày đầu tiên lúc trở về gặp gỡ, Sài Gòn chẳng gây ấn tượng gì so với những chàng trai khác mà tôi từng có dịp biết qua. Ngược lại thú thật tôi còn cho rằng người tình mang tên Sài Gòn này quá nhiều khuyết điểm, không hề lý tưởng chút nào hay có điểm gì khiến người ta nghĩ tới lâu dài.
Đầu tiên là việc nhà cửa, cẩu thả, luộm thuộm, với cái kích thước chắc chắn không thể thấy được ở nơi khác. Hình thức - không cao ráo hay hào hoa phong nhã, chẳng thơm tho sực nức mùi nước hoa xu hướng mới. Càng không được trang sức bằng những món đồ giá trị để khẳng định đẳng cấp. Chính xác hơn cái thời trang ăn mặc của Sài Gòn đầy vẻ bụi bặm đôi khi nửa này nửa kia. Phong cách làm việc xô bồ, vội vã nhiều khía cạnh, nhiều thành phần phức tạp, lắm hành vi khó lý giải. Người tình Sài Gòn của tôi có thể bận một bộ đồ ở nhà hay quần cọc áo thun ba lá lái honda chạy ào ra phố là chuyện bình thường .Khiến đôi lúc tôi phải tròn mắt vừa lắc đầu vừa cười. Vô số lần vượt đèn đỏ ở ngã tư nhưng vẫn chối cãi khi bị hỏi đến. Ngoài tính cách lãng tử sống bất cần ngày mai ra sau, không tính toan tương lai thế nào, Sài Gòn còn có chút khoa trương, ồn ào, hời hợt trong cách nghĩ và rất dễ nổi cáu bất cứ lúc nào vì những chuyện không đâu.
Thêm vào là rất hay cãi cọ và đánh nhau bởi những cái lý do trời ơi đất hỡi khiến tôi ngán ngẩm. Rất nhiều lần tôi bực bội, khó chịu như khi chị hàng xóm xinh đẹp lén lút liệng vèo bịch rác qua sân nhà mình. Vì thế tôi không thích gặp Sài Gòn lắm nói chi đến chuyện sống cùng người tình ấy. Tôi cho rằng chúng tôi có qúa nhiều khác biệt về quan niệm nhân, sinh, quan, cũng như cách nghĩ. Thế là tôi đi theo tiếng gọi của những chàng trai hấp dẫn hơn có nhiều hứa hẹn dành cho tôi với sự chào mời tốt nhất về vật chất.
Sau khoảng thời gian theo đuổi rồi một ngày tôi gặp thất bại trong cuộc sống .Tôi phát hiện ra bên trong những chàng trai hào hoa lý tưởng ấy là một sự lạnh lùng bạc bẽo về tình người có phần nghiệt ngã. Tất cả điều được quy đổi, sòng phẳng bằng những con số cùng đồng tiền vô cảm nhưng đầy ma lực. Họ tựa như một trái táo thơm ngon nhưng đôi khi lại có sâu phía trong.
Mệt mỏi, chán nản chẳng biết đi đâu, theo cái quán tính tôi tìm về người tình Sài Gòn của mình. Người tình ấy dang tay đón lấy tôi một cách không quá khoa trương nhưng đầy dịu dàng thân ái. Như nụ cười trong sáng và cái ôm chầm của cô bạn thân khi tôi vừa xuống sân bay. Tôi còn nhớ khoảng thời gian đó không dài nhưng tôi hiểu và học được nhiều thứ từ Sài Gòn khi sống cùng nhau.
Tôi hiểu thêm ngoài những khuyết điểm tôi biết Sài Gòn còn nhẹ nhàng tinh tế biết bao. Tôi quen so sánh rồi sinh ra đòi hỏi chê bai nên đâu thấu hiểu rằng người tình Sài Gòn cũng thơ mộng, lãng mạn không khó gần, khó ưa hay khô khan như tôi từng nghĩ, ngược lại dễ mến, dễ gần. Tựa như những con đường với những hàng cây cao lâu năm mà tôi thường đi vào đêm tối, nghe những cành lá rì rào nhè nhẹ như nói cho tôi biết Sài Gòn không bao giờ ngủ.
Ngoài vực dậy tinh thần, Sài Gòn còn bao bọc tôi, nuôi sống, cưu mang tôi vào lúc ấy. Sài Gòn cho tôi ăn những món ăn mà tôi không thể tìm được ở nơi đâu khác. Tôi nhớ những ly nước mía bên vệ đường cùng ổ bánh mì nóng hổi giòn tan thấm đầy sự chia sẻ của cái nghèo, cho tôi biết tình người đáng qúy biết bao. Những tô mì gõ lóc cóc trong đêm để tôi lót dạ với cái giá rẻ đến bất ngờ. Tôi nhớ ánh mắt hiền hòa đầy nét đôn hậu của một dì ở đầu hẻm bán phở bò rất ngon. Lúc nào dì cũng hay bán cho tôi thịt nhiều hơn người khác với cái lý do: ''Nhìn con bé ấy xinh xắn dễ thương".
Những buổi chợ chiều đầy tấp nập vội vã cho những chị tan sở, muốn nhanh chóng về làm bữa cơm ngon cho chồng con. Cũng như người bán cũng muốn bán nhanh, bán hết hàng để quay về căn nhà trọ nhỏ bé xíu vỏn vọn ít mét vuông, vì lo con trẻ ở nhà chờ cơm. Quán cafe cóc nơi góc hẻm cuối đường. Vài ông cụ đang chăm chú vào ván cờ tướng mặc cho bóng chiều đang chìm dần xuống ... Trong khi vài ba người đàn bà gần đấy than thở cuộc sống đắt đỏ, vật giá vẫn mãi leo thang, nhiều món hàng tăng giá.
Tất cả hòa quyện thành một bức tranh trường phái trừu tượng đầy màu sắc mà cách nhìn tùy vào khả năng cảm nhận của mỗi cá nhân. Có người cho là một mảnh giấy loè loẹt đầy màu sắc thì cũng có người cho là một tác phẩm nghệ thuật. Đời mà, đâu ai nhìn giống nhau bao giờ.
Ngoài những điều đó thì Sài Gòn của tôi cũng còn lắm điều bình dân đáng yêu như khi vào buổi sáng sớm một chị chạy xe vượt qua. Chợt chị xoay mặt lại với cái câu nhắc nhở: ''Em ơi, đá chân chống xe lên", để trong khi tôi còn chưa kịp lí nhí cám ơn thì chị đã chạy vụt đi. Tôi chỉ còn nhớ được đôi mắt lấp lánh sau khẩu trang che mặt, phía sau xe chị chở đầy những bó rau muống được bó chặt, tôi đoán chắc chị đang vội cho buổi chợ sớm. Ấy thế mà chị vẫn dành chút thời gian dù nhỏ để quan tâm ai đó, không phải cái kiểu không biết hàng xóm tên gì, người da gì như tôi thường gặp ở những nơi khác.
Sau khoảng thời gian ít ỏi vài tháng tôi thật sự bắt đầu có tình cảm và yêu qúy Sài Gòn từ lúc nào không biết nữa. Tôi từng có ý định mình sẽ gắn bó khoảng đời còn lại với người tình ấy. Dù Sài Gòn không hứa hẹn sẽ cho tôi những gì tốt nhất hay những thứ tôi mơ ước, nhưng tôi biết người tình ấy có thể bảo đảm một cuộc sống yên ả, bình dị cho đứa con gái có những khả năng nhất định như tôi. Vậy mà đến khi Sài Gòn cầu hôn tôi bằng một công việc khá ổn định, lâu dài như bao người với cái guồng quay nhất định sẵn có, tôi lại đâm ra phân vân khá lâu, đắn đo, tính toán khi quyết định con đường ra đi tiếp hay ở lại mãi cho tương lai của mình. Tôi vốn có thói quen ít khi giải thích điều mình suy nghĩ , tôi sợ bị gán cái mũ ''ngụy biện ''. Tôi cũng không dám đổ thừa do mình sinh ra thì trót mang cung mệnh của một Thiên Di nào đó, để bào chữa cho những tháng ngày miệt mài với những di chuyển liên tục của mình.
Hơn ai hết tôi biết rõ sự thật là tôi còn khao khát lắm những chân trời mới, những vùng đất cùng con người với bao tập tục, tiếng nói, tôn giáo khác biệt. Tôi phù hợp cho những chuyến nghiên cứu khám phá hơn là cuộc sống không vui chẳng buồn, đủ ăn đủ mặc như một người phụ nữ an phận cùng Sài Gòn.
Cuối cùng tôi lại dứt áo ra đi lần nữa dù lần này nước mắt chảy dài theo từng bước chân. Đến tận khi nhìn thấy Sài Gòn nhỏ dần, nhỏ dần và rời xa sau ô cửa máy bay mà lòng tôi vẫn còn hãy thổn thức, tiếc nuối. Thoáng chốc nhiều năm đã trôi qua như cái chớp mắt. Ngày hôm nay tôi đã có ''Chồng'', tôi hài lòng với sự lựa chọn của mình. Xét cho cùng tôi cũng như bao người khác muốn tìm cho mình một bến đỗ an toàn. ''Chồng'' tôi khá nổi tiếng với bạn bè trên thế giới được nhiều người biết đến. Nói không ngoa chứ tôi biết lắm người ngưỡng mộ ao ước người ''Chồng" này của mình. Tôi tin rằng bắt cứ ai khi gặp anh ấy cũng điều có cảm tình vì thái độ hòa nhã, thân thiện toát lên từ phong cách.
Xét về trí thức anh ấy học rất nhanh với cái mới nên anh ấy rất hiện đại. Hình thức ngoài dáng vẻ ưa nhìn thu hút, cao ráo với những toà nhà mang nét kiến trúc sắc sảo riêng biệt về tính đặc trưng, anh ấy còn chỉn chu nhiều mặt, yêu thích sự ngăn nắp gọn gàng. Về kinh tế ổn định thậm chí là dư dả, có thể bảo đảm một cuộc sống lâu dài cho tôi bằng hàng loạt bảo hiểm an sinh khi trẻ, phúc lợi xã hội khi về già.
Anh ấy khá nghiêm khắc về an ninh, chặt chẽ về mặt luật pháp, nên tôi không lo lắng nhiều những tệ nạn hay điều xấu xảy ra cho mình. Anh ấy dĩ nhiên nhường nhịn phụ nữ trước tiên nhưng anh ấy cũng rất đầy đủ trách nhiệm với con trẻ. Anh ấy luôn có những trường học tốt nhất dành cho trẻ con kèm theo những phương tiện và điều kiện mà anh ấy cho rằng giúp thế hệ sau không thua kém một ai và nhanh chóng bắt nhịp với bạn bè năm châu. Nhưng... ( sao nhiều lúc tôi ghét chữ nhưng này qúa ), giống như ông bà mình thường nói: ''Đắp chăn mới biết chăn có rận''. Chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ mặn, ngọt ra sao.
Sống cùng một người ''Chồng'' thông minh, chính xác một cách điện tử như thế, tôi cũng phải thay đổi cho phù hợp, dù đôi lúc tôi mệt nhoài, tưởng chừng mình sắp gục xuống tới nơi, khi cố chạy theo cho kịp nhịp sống của anh ấy, bởi không muốn bị cho là ''đôi đũa lệch''.
Tôi phải liên tục phấn đấu học hỏi không ngừng một giây phút nào để không bị đào thải ra bên lề cuộc đời của anh ấy. Anh ấy năng động nên dĩ nhiên anh ấy không chấp nhận được sự lười biếng. Tôi chẳng những phải làm việc mà còn phải làm trong môi trường mang tính cạnh tranh rất cao. Đôi khi thấy mình xoay như một cái chong chóng. Tôi còn phải đảm bảo lợi nhuận thu nhập năm nay phải nhiều hơn năm trước và ít hơn năm sau.
Nhất là khi những bạn bè của anh ấy lao đao vì kinh tế đi xuống tôi càng phải cùng anh ấy gánh gồng, chống chèo, lèo lái nhiều thứ hơn. Anh ấy luôn nổi trội so với những người láng giềng nên tôi cũng phải làm sao cho anh ấy không bị mất mặt. Anh ấy luôn muốn cái tốt, cái đẹp tôi lại càng không được phép lơ là, ù lì bằng lòng với cái hiện tại đang có mà phải cố gắng giúp đỡ, đồng hành cùng anh ấy. Bằng những cách khả năng mà tôi có thể để anh ấy ngày càng tiến xa vươn lên cao hơn, xem như một sự đền đáp cho việc anh ấy chấp nhận cho tôi gắn bó cuộc đời mình vào vận mệnh của anh ấy.
Sống cùng với một người ''Chồng" như thế, nếu tôi nói tôi không bị áp lực thậm chí lắm lúc stress thì là tôi nói dối. Nhưng biết làm sao hơn khi cuộc sống có qúa nhiều thứ mà người ta không thể vẹn toàn tất cả. Đôi khi muốn đạt được cái mình muốn người ta phải biết hy sinh một chút cho cái mục tiêu ấy. Cũng như khi chọn con đường chính thì phải loại bỏ những tư tưởng muốn rẽ trái, rẽ phải. Tôi không hề hối hận với quyết định gắn bó cuộc đời mình cùng người ''Chồng" này, dù chúng tôi cách biệt nhau từ chủng tộc, ngôn ngữ và vô số tập quán khác.
Tôi vẫn thường đọc rất nhiều những bài viết người ta lên án những phụ nữ ''ngoại tình tư tưởng'' sống bên cạnh chồng mà suy nghĩ đến người khác, để rồi trong khoảnh khắc tôi chợt giật mình vì biết mình vẫn còn nhung nhớ lắm ''Người Tình" mang tên Sài Gòn. Bâng khâng tôi tự hỏi liệu người như tôi thì được liệt kê vào nhóm nào đây? Khi tình yêu tôi dành cho Sài Gòn vẫn sống mãi trong góc trái tim dù tôi hiện tại đang được ''Chồng" yêu thương, ưu ái với cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc . Tôi biết, tôi với Sài Gòn bây giờ mãi cách xa, trên dòng thời gian cuộn chảy khả năng tái hợp càng là chuyện không thể xảy ra. Vậy thì tại sao tôi vẫn không nguôi nỗi khắc khoải. Nhiều lúc ngồi ở ngôi nhà trong khu cao cấp hiện đại của ''Chồng" mình, trong môi trường mát mẻ với máy điều hòa dịu êm, tôi chợt thèm qúa cái gió nóng rát mặt của Sài Gòn nhuộm làn da thành màu nâu một cách tự nhiên mạnh khoẻ.
Đã bao lần ăn một món ăn nào là bản sao của Sài Gòn tôi lại nhớ da diết những gánh thức ăn bên lề đường ồn ào ấy. Cái không khí chẳng lẫn vào đâu được của khói bụi của xe gắn máy hai buổi sáng chiều vào cao điểm. Càng khập khiễng hơn khi so sánh những quán cafe nhạc Trịnh chầm chậm, nhè nhẹ so với những Starbucks Coffee vội vã nơi đây.
Giờ đây tôi thỉnh thoảng vẫn gặp lại Sài Gòn trong vội vã, giữa khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của mình dành cho việc về thăm cha, mẹ, người nhà ở Việt Nam. Tôi biết khoảng cách những lần gặp ấy ngày càng ít ỏi hơn, xa hơn bởi nhiều nguyên nhân được cho là hợp lý, khách quan.
Sài Gòn vẫn âm thầm đón tôi cũng như lặng lẽ nhìn tôi kéo vali ra đi sau những ngày sum họp ngắn ngủi. Còn tôi thì luôn mang cái cảm giác hoài niệm lẫn ngậm ngùi với cái suy nghĩ người vong phụ là mình, dù Sài Gòn chưa trách móc tôi bao giờ. Tôi thấy mình mang một món nợ ân tình với Sài Gòn ngày cũ mà không làm sao trả được trong suốt cuộc đời này.
Đêm ... khi tôi ngồi viết những dòng tâm tư này, trong cái gió mơn man dịu nhẹ về khuya của một buổi tối đầu hạ thì ''Chồng'' tôi đang ngon giấc, để ngày mai lại thức dậy với những hoạch định của tương lai. Những toà cao ốc tiếp tục mọc lên cùng cái tên kiêu sa nào đấy như một sự khẳng định thành đạt, cho sự tính toán thuyết phục về kinh tế. Bên cạnh đó sẽ có thêm những đại lộ xa hoa sáng loáng, sang trọng chứa đầy hàng hiệu tiếng tăm với những cái giá đôi khi khiến người ta nhíu mày được gắn cái mác mĩ miều là Thiên đường mua sắm. Cuộc sống lại xoay nhanh gấp đôi theo tỉ lệ thuận của chiều hướng vội vã muôn thuở. Và tôi... cũng phải tiếp tục nỗ lực trên đường chạy của mình mà cái đích đến còn bao xa tôi cũng không biết nữa....
Bất chợt tôi nghe mình nhớ nhiều về một thời êm ả của dĩ vãng. Nơi có những góc phố dịu dàng, những con hẻm nhỏ như cố nhân xưa nửa quen, nửa lạ. Nhiều gần gũi nhưng cũng quá xa xôi, ''Người tình'' mang cái tên Sài Gòn.
Song Nhi
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không