Sài Gòn lại vào mùa “mít ướt”, chiều nào cũng rả rích, cái không khí u ám và lạnh lẽo của nó làm một người yêu mưa như em cũng phải bất giác rùng mình… Gần 1 năm rồi, nhanh thật. Chợt phì cười khi nhớ đến câu nói hôm nào của anh “Nếu Tết năm sau mình còn quen nhau, anh sẽ dắt em theo chúc tết bạn bè…”.
Có vẻ như chuyện chúng mình quen nhau, rồi yêu nhau, rồi ở bên nhau đến bây giờ là chuyện lạ có thật, với anh, và cả với em. Em cũng không nghĩ rằng đến một ngày như hôm nay, giữa trời mưa tầm tã, em vẫn đội mưa chạy đi mua một tô mỳ sủi cảo thập cẩm, để dành phần anh sau tan ca trực. Mưa lạnh lùng, nhưng lòng em lại ấm, chỉ cần nghĩ đến cảnh anh được ăn ngon thôi…
Hạnh phúc đơn giản quá anh nhỉ! Cũng có lúc mình ngồi bên nhau, anh hỏi em rằng đã bao giờ nghĩ sẽ yêu anh chưa… Em cười “Chưa anh ạ”. Gặp lại nhau thế này đã là một kỳ tích, và được anh yêu là giấc mơ có thật của em.
Anh nói chúng ta giống những người bạn, em đồng ý, nhưng là những người bạn đang yêu nhau anh nhé. Yêu anh, em cảm nhận về mọi thứ thật đơn giản, nhẹ nhàng. Cuộc sống không cần phải màu mè chi cả, cứ sống thật với chính mình. Em thích cách chúng ta ngồi café, mỗi đứa gác chân lên một ghế, hồn nhiên thoải mái, ừ, thì giống những người bạn thật. Em thích những buổi khuya buồn buồn, hoặc vui vui cũng có, em, anh và vài người bạn nữa ngồi nhâm nhi tám chuyện. Em cũng nhớ lắm, nhớ buổi đi chơi xa đầu tiên, nhớ lúc em bệnh, anh mua một túi đầy sữa, bởi thế mà sau khi khỏi, em cũng chẳng giảm được ký nào.
Anh biết không, ngày anh nằm viện, buổi tối đầu tiên, em làm các anh chị y tá phát bực khi cứ ôm balo chạy ra chạy vào hỏi tin tức của anh, rồi, em ngồi ngay trước thang máy tầng chờ, dù có người bảo ngủ đi, sáng mai anh mới xuống…Bao nhiêu lần thang máy mở là bấy nhiêu lần em nhấp nhỏm. Nhìn anh nằm trên cáng toe toét cười và vẫy tay chào mà em muốn khóc lên vì sung sướng…anh của em đã bình yên!
Yêu anh em nhận ra một điều, cảm xúc xa xỉ nhất là giận hờn anh ạ…Anh nói em như con nít, nặng lời chút là nhỏ nước mắt, nhưng một nụ hôn cũng đủ làm em cười lại ngay. Mình có bao nhiêu thời gian dành cho nhau, hãy để tất cả là niềm vui, hạnh phúc và những nụ cười. Cuộc sống này quá mệt mỏi rồi, hà cớ chi lại để tình yêu thêm áp lực… Chia sẻ, cảm thông và tôn trọng lẫn nhau nha anh.
Nhiều khi anh làm em buồn với những câu nói vu vơ, rồi đến phiên em lại hành động ngớ ngẩn khiến anh tức điên lên được. Có những lúc căng đến mức tưởng chừng không thể nào hàn gắn, nhưng cuối cùng ta cũng vượt qua để ở bên nhau, có lẽ vì mình yêu nhau đúng không anh?
Anh có thể yêu một người vì cô ấy đẹp và bốc lửa, anh có thể nhớ một người vì cô ấy hấp dẫn và thông minh, nhưng điều làm em hạnh phúc nhất là anh không hề yêu em vì những lý do đó. Vẻ đẹp sẽ mất đi theo thời gian, còn em, lúc nào cũng là em cả… Hạnh phúc không phải khi ta khoác lên người những phục trang hàng hiệu, không phải là khi ta đi dạo cùng nhau trên những chiếc xe sang trọng, cũng không phải là khi ta bước vào 1 nhà hàng và gọi những món ăn đắt tiền, đối với em, hạnh phúc là khi anh trừng mắt nhìn gã tài xế vừa mắng em vì tội chạy ẩu, là khi anh ôm em và hôn nhẹ lên trán em, là hộp cháo anh mang cho em khi ốm, là tin nhắn anh gửi cho em khi say: anh nhớ em, là mỗi ngày ta bên nhau và nghĩ về nhau…
Em từng suy sụp và tưởng chừng ngã gục, nhưng sự xuất hiện của anh giúp em lấy lại niềm tin vào hiện tại và tương lai. Cảm ơn anh, tình yêu của em. Luôn mỉm cười anh nhé. Dù cuộc sống này đôi lúc chả công bằng đâu, nhưng hãy nhớ rằng, anh đã có em bên cạnh, yêu anh và lúc nào cũng ủng hộ anh. Và mỗi ngày sẽ không quên chúc anh ngủ ngon...Hôn anh! Những người bạn đang yêu nhau!
BILY
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không