Ảnh minh họa: Janebecoming.blogspot.com. |
Năm tháng trôi đi, lớp bụi thời gian đã phủ mở lên tất thảy vạn vật, ký ức. Năm tháng trôi đi, lớp bụi thời gian đã phủ mờ những rêu phong lên mộ mẹ. Lớp sơn phủ, viên gạch lát ngày nào cũng nặng trĩu mầu của xa xăm.
Mẹ thân yêu à, dẫu thời gian có phủ mờ đi tất cả, nhưng trong con, nỗi nhớ mẹ, tình yêu dành cho mẹ, niềm khát khao còn có mẹ, cả vòng tay và hơi ấm của mẹ... vẫn còn mãi và ngày mỗi ngày đầy ắp trong trái tim con.
Tháng sáu về trả cho con cả một khung trời nỗi nhớ. Tháng sáu có sắc phượng đỏ gắt một góc trời, có tím bằng lăng nhân đôi nỗi nhớ, có mùa vải thiều chín mọng của mẹ, có mùa xoài xanh của bố, có những cơn mưa rơi bất chợt nhưng nặng hạt vô cùng và có cả một mùa nỗi nhớ chẳng thể nguôi, mùa con mất mẹ.
Tháng sáu trời mưa của 6 năm về trước, cũng trên chiếc giường mà từ bé con nằm cùng mẹ, gối tay nghe mẹ kể chuyện ngày xửa ngày xưa, chuyện thời học sinh, chuyện ông bà ngoại gả chồng mẹ, chuyện tình yêu của những người làng trên xóm dưới, cả những răn dạy, dặn dò... mẹ nhắm mắt xuôi tay.
Ngày mẹ mất đất trời cũng đổ mưa buồn bã. Những đứa con của mẹ như những kẻ vô hồn. Bố lẩn thẩn ra ra vào vào với những lời vô nghĩa, chốc chốc lại cười, tiếng cười có nỗi đau cắt cứa tận con tim.
Con hụt hẫng trong khoảng không hư hư thực thực. Con áp cả tấm thân con vào người mẹ. Mẹ vẫn nằm đây, chết là chết làm sao, sao lại vô lý thế?
Con cũng không biết vì sao các anh chị lại yêu mẹ nhiều đến thế? Là đàn ông nhưng các anh ôm ghì lấy mẹ, đẩy con ra, xô con ra như rằng mẹ là của riêng các anh ấy. Có lẽ không còn được nghe thấy giọng cười tiếng nói của mẹ, không còn được nhìn vào đôi mắt mẹ nữa, thì khi ấy chúng con hay bất kể người con nào mới cảm thấy hụt hẫng bơ vơ, mới cảm thấy mất mẹ như mất cả một bầu trời.
6 năm mất mẹ và 5 năm mất bố, con đã thấy mình mất đi cả một bầu trời thương nhớ, cả một khoảng không mà chẳng có niềm hạnh phúc nào có thể lấp đầy.
Quả ngon vật lạ muốn mua về biếu mẹ, cuốn sách hay muốn mua về tặng bố nhưng sẽ là hụt hẫng vô cùng khi mà ở quê nhà ấy có còn ai nữa để mà mua, mà báo hiếu đây?
Năm nay, mưa mùa hạ vẫn nhạt nhòa nỗi nhớ và con thấy nhớ mẹ vô cùng mẹ biết không? Mất mẹ rồi con mới biết cái tiếng gọi “mẹ ơi” thiêng liêng và cao quý biết nhường nào. Giờ đây mỗi khi về quê con thèm đến tê người một cái ôm của mẹ, thèm đến điên dại một tiếng gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi con về thăm mẹ này", "Mẹ ơi mẹ đang làm gì đấy", "Mẹ ơi mẹ có khỏe không?", "Mẹ ơi mẹ có đau chân không con bóp chân cho mẹ", "Mẹ ơi mẹ mắng con đi, mẹ chửi con đi”... Nhưng còn mẹ nữa đâu để mà gọi nữa.
Con khóc, lại phi ra vườn và khóc. Tiếng khóc chất chứa những yêu thương dồn nén từ lâu lắm, chỉ những ai đã mất đi bố, mất đi mẹ thì mới biết nỗi buồn ấy, sự thiếu hụt ấy, sự mất mát ấy, cả cái tủi thân khi thấy những người đang còn mẹ, được làm nũng mẹ hạnh phúc đến nhường nào, và sẽ thương Ku Chíp biết nhường nào khi cứ liên mồm hỏi ông bà ngoại đâu? Về thăm quê ngoại thì ông bà ngoại đâu?
Ngày mai đã tròn 6 năm mẹ con mình xa cách. Âm dương cách biệt nhưng trái tim con luôn nhớ về mẹ. Mẹ cũng nhớ con gái út của mẹ lắm phải không? 6 lần giỗ mẹ nhưng đến hơn 600 nghìn lần con thèm khát một lần nữa thôi được nhìn thấy mẹ bằng da bằng thịt, để con được nói lời cám ơn mẹ đã sinh thành ra con, cảm ơn mẹ đã cho con thật nhiều vốn liếng yêu thương trong cuộc đời này, và để con được một lần hôn lên tay mẹ, đôi tay hôm sớm tảo tần nuôi dạy anh em con.
Và đêm nay ngày mai và đêm mai nữa... con sẽ lại cầu trời khấn phật xin ông trời đừng đổ mưa nữa... giống như ngày mẹ mất, 2 đêm liền con thức trắng ngồi bên mẹ. Ngoài trời mưa cũng nhạt nhòa và con chỉ ngồi và nguyện cầu ông trời đừng mưa nữa, để mẹ được gặp bạn bè mẹ, cháu con mẹ một lần cuối trong khung trời xanh mát. Mưa gió quê mình bẩn thỉu ướt át và sẽ vất vả vô cùng cho những ai đến gặp mẹ lần cuối. Và con thèm khát trời quang mây tạnh để ngày mẹ về với đất, về với ông bà nội ngoại.. con đường mẹ đi sẽ được sạch sẽ, khô hanh... Sống đã khổ mà khi chết cũng lầy lội ướt át thì con sẽ khổ tâm suốt đời mẹ biết không?
Trời thương người nhân hậu như mẹ và chúng con hạnh phúc biết nhường nào khi hôm mẹ bước chân ra cửa thì trời quang mây tạnh, đường xá khô hanh, gió xôn xao và mây trắng bay vời vợi dắt tay mẹ về với đất. Năm nay con vẫn lại nguyện cầu như năm nào, xin đất trời được nắng ráo để cho lũ trẻ của mẹ được chạy nhẩy, nô đùa trước sân, được chạy ra mộ và ùa vào lòng mẹ, để líu ríu chuyện trò đủ thứ, rồi lại để mắt mũi ướt nhòe vì nỗi nhớ mẹ. Mẹ ơi.
Con sẽ lại thắp hương và chuyện trò cùng mẹ, sẽ lại kể tội các chị các anh với những lỗi lầm đáng ghét. Chúng sinh thì rất nhiều tội, con người lại càng nhiều tội hơn, và chắc chắn mẹ lại dạy con rằng “tha thứ đi con”.
Mẹ ơi, con chỉ muốn được một lần ôm lấy mẹ, được hít hà mùi của mẹ như ngày xưa. Mỗi lần đến giỗ mẹ lòng con lại trào dâng niềm xót xa và nỗi nhớ, sẽ lại nấc lên, nghẹn ngào.
Mẹ ơi, út yêu và nhớ mẹ vô cùng!
Doan Thi Hoan
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.