Tôi viết vào đây câu chuyện về những rung cảm đầu đời rất chân thật của mình, những xúc cảm mãnh liệt, sự tổn thương xen lẫn sự hiếu thắng, lòng kiêu hãnh trẻ con là câu chuyện chung của rất nhiều bạn trẻ.
Chúng tôi ngồi bên nhau trên bờ biển, chúng tôi cầm tay nhau và hôn nhau, tôi đón nhận nụ hôn của người đàn ông thứ hai, nụ hôn mà tôi đã thầm ao ước rằng mình sẽ dành nó cho người đàn ông đầu tiên của mình, là anh - người thứ hai hôn tôi.
Mãi về sau này tôi vẫn thầm cảm ơn anh vì bức tường thành anh tạo ra lúc đó, cái giới hạn không cho phép chúng tôi vượt xa hơn nữa để mãi mãi về sau này mối tình đầu của chúng tôi vẫn trong sáng và vẫn là niềm nhớ của anh và tôi.
Chúng tôi học cùng nhau một lớp, anh và tôi cùng một vần T nên từ chỗ ngồi và danh sách đều gần nhau. Anh học toán còn tôi học văn. Tôi không giỏi các môn tự nhiên cũng như anh rất yếu về các môn xã hội. Chúng tôi trao đổi bài và rồi tự nhiên tình cảm của một cô bé lớp sáu đến lúc nào với anh mà tôi cũng không biết. Lúc đó tôi thấy anh hay mượn tôi sách, hay hỏi bài tôi.
Rồi bạn bè bắt đầu gán ghép, chúng tôi trở thành những người xa lạ, vì lòng hiếu thắng trẻ con, vì sự sợ hãi với các trò gán ghép của bạn bè. Cũng vì thế mà suốt cả những năm tháng học phổ thông và trung học chúng tôi không vượt qua được sự hiếu thắng để có thể nói chuyện với nhau mặc dù cả hai đều cảm nhận được những rung cảm đặc biết dành cho nhau.
Tôi vẫn còn nhớ như in những tháng ngày ôn thi đại học đầy mệt mỏi, tôi đã viết rất nhiều những dòng nhật ký dành cho anh. Sự hắt hủi của anh trên lớp học dành cho tôi đã làm tôi đau đớn và tổn thương vô cùng. Tôi đã khóc thật nhiều hằng đêm để rồi lại tự nhủ không được khóc nữa, quyết tâm học đỗ đại học để không bị anh xem thường. Cái điệp khúc đó gần như kéo dài suốt các buổi tối trong cả ba năm học cấp ba của tôi.
Linh cảm và những ánh mắt thi thoảng vô tình tôi bắt gặp trên lớp học vẫn mách với tôi rằng anh quan tâm tôi, anh hiếu thắng nhưng tình cảm vẫn dành cho tôi.
Đến ngày thi tốt nghiêp anh và tôi thi cùng một phòng, tôi nhớ hôm đó là ngày thi môn Hóa học anh đã quay lại hỏi tôi có làm được bài không, tôi lắc đầu và anh đã ném đáp án cho tôi. Bài thi hôm đó tôi được cao điểm hơn anh vì đã có công chép bài sạch và đẹp. Câu chuyện đó cũng chỉ tôi và anh biết, tình cảm của chúng tôi cũng chỉ có tôi và anh tự cảm nhận được, nhưng kỷ niệm đó đã nuôi lại rất nhiều hy vong về tình yêu đơn phương của một cô bé nhiều mơ mộng.
Rồi chúng tôi đều đỗ đại học, tôi học Luật còn anh học Thủy lợi, hai trường chỉ cách nhau 3km, khoảng cách không xa mà tôi và anh lại xa nhau. Đã có lúc tôi viết vào nhật ký "không biết tôi yêu anh hay vì lòng hiếu thắng và kiêu hãnh của một cô gái bị tổn thương". Anh không dám sang gặp tôi mà hẹn tôi sang trường gặp anh. Tôi tự ái vì nghĩ rằng tại sao mình là con gái lại phải sang đó. Và cứ như thế chúng tôi không có một cơ hội nào để bày tỏ tình cảm, những đứa trẻ trong chúng tôi vẫn không khôn lớn cho đến lúc ra trường.
Tôi về quê làm ở một cơ quan tư pháp, anh cũng về làm gần tôi. Khoảng cách về địa lý giữa chúng tôi thật gần nhưng tình cảm không tiến triển, lúc này tôi đã có người yêu, người về sau là chồng của tôi, bố của những đứa trẻ dễ thương và là người bạn thân thiết của anh.
Tôi yêu chồng mình xuất phát từ những cảm thông anh dành cho tôi qua những lần tôi đau đớn vì yêu lần đầu mà không được đáp lại. Tôi đã viết thư tâm sự với chồng tôi về nỗi buồn, về sự thất vọng và về những nỗi nhớ mối tình đầu của mình. Và anh, người hiện tại là chồng tôi đã động viên chia sẻ và cũng là cầu nối (nhưng không thành) cho tôi và người ấy.
.........Bãi biển mùa thu vắng lặng và thật buồn, tôi và anh ngồi bên nhau sau 10 năm hiếu thắng, tình yêu mãnh liệt chưa một lần cầm tay nhau mà chỉ hiểu qua ánh mắt. Chúng tôi ngồi bên nhau im lặng và đau đớn nghĩ đến một thực tại: rằng tôi và anh đã có vị hôn thê của mình, đã ấn định ngày cưới. Vì điều gì chúng tôi đều hiểu được, sự hối hận dâng ngập tràn trong lòng. Ngay cả việc để xóa bỏ tất cả những khoảng cách, sắp xếp được để ngồi bên nhau và nói ra tất cả bên bờ biển hôm ấy cũng đã là một khó khăn lớn. May có đứa bạn về chơi, bạn của cả tôi và anh nên chúng tôi tổ chức đi biển chơi, bạn bè khéo sắp xếp để anh chở tôi, ngồi sau xe anh lần đầu sau 10 năm thầm yêu nhau, sau 10 năm với nhiều tổn thương và đổ vỡ chúng tôi mới nói hết được mọi chuyện và mới có cơ hội để sắp xếp được buổi nói chuyện bên bờ biển hôm ấy.
Đã có lúc anh nói có lẽ sẽ công khai câu chuyện này để chấm dứt những mối ràng buộc giữa chúng tôi với hai con người khác.Nhưng cả hai đều không đủ can đảm làm được điều đó.
Sau buổi gặp trên bờ biển hôm đó, chúng tôi gặp nhau thêm nhiều buổi tối khác nữa, lúc này không còn khoảng cách nào ngăn cản chúng tôi, song những câu chuyện không đầu không đuôi đã giúp tôi cảm nhận được một điều: Giữa tôi và anh không có sự đồng cảm. Những câu chuyện không ăn nhập, những suy nghĩ lệch lạc và những cảm xúc khác nhau.
Tôi đã có những ngày tháng sống trong sự chới với và vô phương hướng. Ngày tôi gặp người yêu của mình, đêm tôi gặp mối tình đầu và cứ vậy kéo dài trong hai tháng. Sau đó tôi chủ động chấm dứt sự gặp gỡ lén lút và đau khổ của mình. Mãi về sau tôi mới hiểu được quyết định của mình là đúng, kể cả quyết định gặp anh sau mười năm trên bãi biển để rồi có những ngày tháng gần gũi, nói chuyện và nhận ra sự khác biệt, sự lệch lạc trong tâm hồn của hai đứa là đúng đắn và vô cùng quan trọng với cuộc sống gia đình mình. Tôi đã xây dựng một hình ảnh của anh thật lung linh để rồi khi gặp mới biết đó chỉ là ảo ảnh.
Có nhà thơ từng nói "Tình mất vui khi đã vẹn câu thề" nhưng riêng tôi lại thấy mình đúng, mình đã có một quyết định hoàn toàn đúng đắn khi gặp lại người cũ. Tôi đã may mắn có được cơ hội nhận ra người đàn ông đích thực của cuộc đời mình để không phải sống dằn vặt trong nhớ nhung ảo tưởng!
Biển xanh
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.