…Em sẽ không mãi ngọt ngào và ngoan hiền thế nữa, anh à, em mệt rồi, thực sự rất mệt rồi anh biết không?
Chừng ấy con người ở cùng một nhà, chừng ấy công việc đổ dồn lên đôi vai bé nhỏ của em, đến mức bà hàng xóm phải nhắc nhỏ em rằng, phải phân chia ra chứ, cơm cơm nước nước bát bát đũa đũa phải chia đều chứ. Em vì muốn gió thuận mưa hoà nên cứ lặng lẽ cặm cụi, nhưng đến lúc này thì thực sự em không còn sức nữa đâu anh.Hôm nay chị hàng xóm cạnh công ty nhắc nhở em mới vỡ òa, "mày làm ở đây được nửa năm chưa mà người sọp đi còn hơn con bọ chét, chưa cai sữa mà giảm những hơn chục cân, đi khám xem em à, chị nói thật đấy". Em đúng là ngốc nghếch thật, cứ nghĩ đẻ con xong người giảm cân là tốt, hóa ra cũng không hẳn thế. Làm sales đi quá nhiều, ngày nào cũng nhong nhong ngoài đường gặp gỡ khách hàng rồi phát triển khách hàng mới, nắng rồi mưa, mưa rồi nắng, giờ thì ốm ra đấy rồi, đứng lên ngồi xuống chóng mặt quá đi, người mệt quá đi thôi.
Em không sợ khổ, em không sợ vất vả, em muốn làm việc gì phải làm thật tốt, có thể trước mắt chưa thành công, nhưng em phải học hỏi, phải tích lũy, phải chịu khó, rồi cũng sẽ có ngày trời không phụ công em, em tự nhủ lòng mình như thế. Và, cứ như một cỗ máy, em kiên trì, sẽ tiếp tục kiên trì theo đuổi nữa. Để anh, chồng em, được sáng quần áo chỉn chu đủng đỉnh ra khỏi nhà và chiều về nhà sau một vài li bia với một số những mối quan hệ xã hội cùng với vài sec đấu thể dục thể thao. Em xót mình cứ ngày một gầy đi, gương mặt xạm lại đen đúa, còn anh hình như phát tướng hơn rất nhiều hồi mới bắt đầu làm rể nhà em. Anh ốm, mẹ thương nhiều lắm, em trai anh khó chịu trong người mẹ giục giã thuốc thuốc men men. Em, sau một ngày làm việc đi không biết bao nhiêu km ngoài đường, về nhà mệt muốn nằm một tý cũng không xong. "Tôm ra với mẹ đi"; "con tắm xong mày cũng không đổ cái nước cho con mày à"; còn động viên anh đi thể dục thể thao cho nó khỏe ngay khi anh vừa đặt chân về nhà. Anh đi rồi, em có muốn nằm cũng chẳng được, cố mà dậy còn cơm nước cho cả gần chục người, còn cháo bột cho con. Thất vọng của em đã lên đến đỉnh điểm rồi, anh biết không?
Nhỏ nhẹ chia sẻ với anh, anh nói em là người hạnh phúc lắm rồi, con cái có bà lo hết. Em công nhận điều đó. Nhờ bà trông con, em mới có thể đi làm để có đồng vào đồng ra, có tiền đóng tiền nhà, có tiền cho em gái anh “mượn”, có tiền mua thịt mua rau. Nhờ bà trông con, con em được trông nom cẩn thận, dạy dỗ đàng hoàng, ăn uống tử tế. Nhờ bà trông con, con em “khỏe mạnh béo tốt” lên trông thấy. Nhờ bà trông con, em ăn theo món ăn người khác thích, em nói theo giọng nói người khác muốn nghe, em nghe những từ người khác thích nói.
Anh có vô tư hay vô tâm đến mức không nhận thấy, em không còn là cô gái hồn nhiên ngây thơ như ngày xưa nữa, anh có biết đã có những thời điểm mà em đã rơi vào trầm cảm và đã phải cố vùng vằng mãi để thoát ra khỏi căn bệnh nguy hiểm ấy. Em muốn cười lắm, luôn muốn cười thật tươi cho em luôn tươi trẻ, cho cuộc sống rộng mở và thoải mái, nhưng anh có biết anh và những áp lực cuộc sống đang dần cướp mất nụ cười tươi trẻ của em.
Em không buồn vì lấy phải chồng nghèo, nhà chồng không có điều kiện. Em đã tự hứa với lòng mình là không bao giờ được hối hận, đã chọn lựa rồi thì phải chập nhận và không được kêu thán. Em tìm cách để cải thiện, để thay đổi, để chấp nhận và để bỏ qua. Em vẫn đang mò mẫm trên con đường đó anh à. Đôi khi em thấy mông lung về ngày mai của mình quá, hình như em đang mất dần tình yêu của mình với anh rồi, chỉ còn con thôi, chỉ còn nụ cười của con cho em niềm tin và động lực để sống và làm việc. Còn anh, anh là ai trong cuộc sống của em?
H.H.
Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu