Buổi sáng trời giá lạnh mưa phùn lất phất dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, thấy bên kia đường chỗ trạm dừng xe bus một bà già người Á Đông nhỏ nhắn co ro nép ở băng ghế chờ xe bus.... Nước mắt nhòe đi vì nỗi nhớ thương muộn màng gửi đến mẹ đã khuất xa bóng hạc.. | |
Sống trong đời sống cần có một tấm lòng... để làm gì, em biết không? Dù chỉ là để gió cuốn đi! Gió cuốn đi... để buổi sáng trời giá lạnh mưa phùn lất phất dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, thấy bên kia đường chỗ trạm dừng xe bus một bà già người Á Đông nhỏ nhắn co ro nép ở băng ghế chờ xe bus. Bà cụ mặc áo mưa đội chiếc nón lá của quê nhà khiến ta thấy lại một hình ảnh mẹ ta ngày xưa, cũng lam lũ tảo tần, cũng có lúc đội mưa chờ chuyến xe lam buổi sáng sớm đưa mẹ đến chợ bán hàng xén kiếm từng đồng khổ cực chắt chiu nuôi đàn con thơ nhỏ dại... Nước mắt nhòe đi ở buổi sáng hôm đó, vì nỗi nhớ thương muộn màng gửi đến mẹ đã khuất xa bóng hạc. Gíó cuốn đi... để ngậm ngùi trên bức thư vừa nhận được, với nỗi đau xót làm sao chia sẻ nổi cùng bạn hiền, trước tin mất mát của gia đình bạn. Lời nói chỉ là ngôn từ sáo ngữ trước nỗi mất mát quá lớn đến với bạn... Gíó cuốn đi hôm nay mang đến cho bạn giọt nước mắt nóng của ta vừa rớt rơi trên bàn phím, khi đôi mắt đã nhòa lệ, mà tay vẫn thoăn thoắt type lời chia sẻ, như gửi đến bạn lời ân cần vỗ về, mong bạn bình tĩnh bớt đau buồn. Sống là cõi tạm, mất đi là trở về, rồi có lúc bạn cùng ta cũng sẽ trở về chốn ấy, trước sau, sớm muộn! Gíó cuốn đi... để ngậm ngùi nhớ về người cũ, đã hơn một lần gieo cho ta điều đắng cay phụ bạc. Giờ mọi chuyện đã nằm im dưới lớp bụi dầy của quá khứ. Vết sẹo cũng đã liền da, nỗi đau cũ trở thành điều thân thiết mà lạ thay ta đã quên mất đi điều oán trách, giận hờn xưa. Mới hay ra, cần nên có một tấm lòng thoáng đạt để ngộ được chân lý nhiệm mầu của hai chữ duyên số... vì có duyên mà không nợ thì nên chi chuyện buộc trói đời nhau? Gíó cuốn đi... để nhớ về người bạn cũ, chắc bạn đã quên rồi, nhưng ta còn nhớ mãi. Kỷ niệm là bóng dáng của quá khứ đậm màu trong lòng. Hồi xưa bạn thường nói: "mắt nhỏ không sâu nhưng sao nhớ dai chi lạ". Ừ thì mắt ta nông cạn, nhưng trái tim ta thì đầy ăm ắp ngăn chứa nỗi nhớ nhung. Có những ngày đi học, chia nhau từng món quà vặt chả là gì: trái ổi, miếng bánh, miếng kẹo, ly nước... Bạn cho ta với tình thương và sự ân cần đầy tế nhị, mà ở tuổi vừa lớn phải khéo xử sự lắm cộng thêm tình thương bạn chân thật mới có thể xóa được cho ta nỗi mặc cảm tủi buồn của kiếp con nhà nghèo. Gíó cuốn đi... để nhớ về những hiểu lầm, những lời nói đắng cay mà ta nhận chịu không có lúc biện minh. Bởi đời sống là muôn vàn điều trắc trở. Ta trở thành "tắc kè hoa" như để che giấu những lần cái tôi, cái ta ghét, cũng như xóa bớt cho ta nỗi mặc cảm dậy sóng trong lòng. Ở buổi tối quạnh quẽ, khi lời nhạc chập chùng mang mang điệp khúc "Hãy yêu ngày tới, dù quá mệt kiếp người, còn cuộc đời ta cứ vui". Cười lặng lẽ trong đêm... mà để gió cuốn trôi đi điều phiền muộn áo cơm. Ngày mai, thôi đừng vội lo toan, bởi còn cuộc đời, còn đời sống và những hệ lụy chung quanh... ta còn phải vui để sống. Chào bóng đêm, chào buổi sáng, chào ta cái bóng lặng lẽ nhỏ nhoi đang lầm lũi đi cho trọn nốt kiếp người mà tự nhủ: Hãy để gió cuốn đi tất cả"! Vũ Trà My Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|