Trở lại thăm mộ Huỳnh Phúc Điền nhân dịp giỗ 100 ngày, buổi chiều âm u. Trên nền xám bạc của bầu trời đang chuyển mưa, những bông sứ nổi bật một màu trắng tinh khiết, vài bông hoa rơi trên nền cỏ, giờ đã lên xanh mượt. | |
Có lần trời mưa, đám bạn ngồi cùng nhau bên ly bia, không hiểu sao câu chuyện loanh quanh lại nhắc tới Điền. Tôi băn khoăn nói mưa lớn vậy không hiểu anh nằm dưới đó thế nào... Người bạn tôi, vốn gần gũi với Điền nhiều năm, nói: “Thật ra Điền không còn ở đó, thân xác ấy bây giờ chỉ như chiếc áo cũ được rũ bỏ, còn Điền đã bay đi xa đâu đó trong cõi thênh thang rồi...”. Điều người bạn chia sẻ chưa hoàn toàn thuyết phục, nhưng dù sao tôi cũng thấy nhẹ lòng. Dịp giỗ 100 ngày của Điền, vở kịch Cõi tình dựng từ kịch bản của anh được bạn bè diễn lại 2 suất ở Sân khấu 5B Võ Văn Tần, TP.HCM. DVD của anh với chủ đề Mẹ, Em và Tôi cũng được phát hành, nó như những thanh âm kéo dài, được mọi người trân trọng và chia sẻ... Từ ngày Điền mất, theo di nguyện của anh, gia đình anh và bạn bè đã gây quỹ và thực hiện được nhiều đợt từ thiện. Lần gần nhất là tặng tiền và quà cho các bệnh nhân và trẻ em nghèo ở Bệnh viện Ung bướu vào dịp Trung thu. Nhìn màu sắc những chiếc lồng đèn sặc sỡ, nhìn những nụ cười trẻ thơ, tôi chợt nhớ về những show của Điền khi anh còn sống, hai điều đó gần như luôn hiện diện trong những chương trình của anh. Tập đoàn Truyền thông Thanh Niên và chúng tôi đang chuẩn bị cho Duyên Dáng Việt Nam 21 vào cuối tháng 12 tới. Kịch bản Điền đã chuẩn bị xong từ tháng 5 vừa rồi, nhưng chương trình lúc đó chưa thực hiện được. Khi được biết chương trình phải dời lại vì những lý do ngoài ý muốn, tôi còn nhớ anh đã buồn và tiếc nuối thế nào. Có lẽ hơn ai hết, Điền biết đó sẽ là chương trình cuối cùng của đời mình. Những mong ước của Điền còn dở dang đang được gia đình và bạn bè tiếp nối. Như những bông hoa trắng trên mộ anh giờ đã đơm hoa. Màu trắng của những bông hoa sứ trên mộ anh tinh khôi và thanh sạch biết bao. Nhìn những cánh hoa rơi trên cỏ, trong tôi bài hát Tôi ơi đừng tuyệt vọng của ngày đưa tiễn anh vẫn còn vọng lại: “Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ, tôi là ai mà còn trần gian thế. Tôi là ai, là ai mà yêu quá đời này...”. Có là ai, có là gì thì cuộc đời này vẫn thật đáng yêu phải không Điền? Đinh Anh Dũng |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|