Cuối cùng, theo ý của Huyền, quán trà đạo cũng được mở. Ngày khai trương, Huyền hớn hở và mãn nguyện bao nhiêu thì Hoàng lại lo lắng bấy nhiêu: liệu quán có kinh doanh tốt hay không? | |
Giữa thời buổi kinh tế thị trường, biết bao hàng quán phải đóng cửa vì khó khăn, còn mình lại mở thế này chẳng biết lãi lời sẽ ra sao? Hơn nữa, mấy chuyện kinh doanh quán xá này anh chưa từng làm và cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào cả. Dù những điều này, Hoàng đã nói rõ với vợ từ trước, nhưng anh không ngờ, Huyền vẫn quyết tâm mở quán cho bằng được.
- Anh yên tâm, em đã học hỏi kinh nghiệm của bạn bè, từ khâu trang trí cửa hàng cho đến cách pha hãm các loại trà rồi. Anh chỉ có mỗi việc là quản lý nhân viên và cân bằng mọi thứ sổ sách thôi.
Nói là vậy nhưng bao nhiêu vốn dồn cả vào đây, kinh doanh không có lãi thì chỉ có nước bán nhà mà trả nợ.
Hoàng vốn là nhân viên văn phòng, mức lương thường thường bậc trung. Ngày còn yêu nhau, Huyền luôn tự hào anh là người hiền lành, dáng vẻ thư sinh nhưng đến khi lấy nhau, Hyền bắt đầu không thích công việc của chồng vì lương thì thấp, suốt ngày lại phải vâng vâng dạ dạ người khác. Có những lúc Huyền tư lự:
- Cứ làm ở đó thì bao giờ mới mở mày mở mặt ra được? Em thấy bây giờ người ta lao vào làm ăn kinh doanh ầm ầm, tiền vô như nước. Không thì cũng làm ông này ông nọ, bét nhất cũng phải chức trưởng phòng, chứ cứ quanh quẩn với vài ba thứ giấy tờ như anh thì mãi mãi cũng chỉ thế thôi.
Lúc ấy, Hoàng chưa hiểu ngay ý của vợ nên chỉ cười:
- Muốn được thăng tiến thì mình cần có sự cống hiến về thời gian và công sức cho công ty lâu dài chứ.
Dần dần, mong muốn của vợ trở thành áp lực tâm lý nặng nề đối với Hoàng khiến anh trở nên khó chịu và hay cáu gắt, nhưng Huyền vẫn chỉ nóng lòng mong chồng mình làm sếp gì đó để được oai, được hãnh diện. Nghe bạn bè mách nước gợi ý, Huyền quyết định mở quán với quy mô lớn. Cùng lúc đó, công ty của Hoàng đang gặp khó khăn, Huyền tỉ tê khuyên chồng nghỉ công việc quèn ấy để ở nhà lo cho cửa hàng. Hoàng không đồng ý vì công việc lương có thấp thật, nhưng đó là niềm đam mê của anh. Huyền vẫn cố đặt Hoàng vào sự đã rồi khi cô sửa sang lại tầng 1 của nhà thành cửa hàng và tiến hành thuê nhân viên. Huyền bảo:
- Đấy, giờ bao nhiêu tiền bạc đầu tư vào đấy, anh không ở nhà chăm lo là đi đứt. Thử hỏi mấy đồng lương của anh có thấm tháp gì.
Hoàng giật mình khi biết vợ đã tự ý rút hết tiền tiết kiệm và vay thêm nội ngoại để mở cửa hàng. Anh rất giận vì vợ tự ý quyết định việc hệ trọng như thế mà chẳng bàn bạc gì với mình. Cực chẳng đã Hoàng đành ở nhà quán xuyến hàng quán cùng vợ.
Bạn bè bảo Hoàng có số sướng, lấy được người vợ có đầu óc kinh doanh, biết lo biết liệu. Nhưng giữa cái thời nhà hàng mọc lên như nấm, dù đã rất chiều khách, đã trang trí mới lạ đặc biệt, nhưng quán trà đạo của hai vợ chồng vẫn thưa khách. Tháng đầu tiên, quán mới đi vào kinh doanh nên lỗ là chuyện đương nhiên, hai vợ chồng chép miệng cho qua.
Nhưng đến tháng thứ ba, thứ tư thì Hoàng không chịu nổi nữa. Công việc nhàm chán, đầu tư nhiều mà lợi nhuận ít, vợ chồng bắt đầu lời ra tiếng vào. Hoàng trách vợ ham làm giàu vô lối làm thâm hụt cả tiền tiết kiệm, lại phát sinh nợ nần. Huyền nước mắt ngắn dài trách chồng vô tâm vì những gì cô làm cũng chỉ vì gia đình, vì anh.
Không đủ khả năng bù lỗ và duy trì, quán trà đạo đóng cửa. Hoàng thất nghiệp, lại vác cái đơn xin việc đi các công ty gõ cửa. Mỗi lần về nhà nhìn thấy mặt nhau là vợ chồng lời qua tiếng lại suốt. Cũng may, Hoàng nhanh chóng xin được việc, nếu không căng thẳng trong nhà chẳng biết bao giờ mới chấm dứt. Hoàng đã quá sức mệt mỏi với cái kỳ vọng mong chồng làm sếp của vợ. Sau thất bại do vội vàng, Huyền cũng ân hận nhưng lòng vẫn ngậm ngùi: Không biết bao giờ chồng mình mới làm sếp?
Theo Hải TrangPhụ Nữ TPHCM |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|