Cô nghĩ đến mấy thằng bạn của cô thường hay đùa cợt bọn con gái qua điện thoại, và chốt hạ tẻ nhạt “Cưa đổ rồi mày ạ” - “Dễ thật”. Đôi lúc cô giật mình, vì nghĩ rằng một ngày nào đó biết đâu mình lại là nạn nhân... | |
Từ tờ mờ sáng. Cô đang lim dim trong giấc ngủ cố trước giờ đi làm. Chợt điện thoại reo lên một tiếng chuông ngắn. Cô mỉm cười - Là anh. Chẳng ai nhắn tin cho cô vào cái giờ này, chỉ có từ khi anh xuất hiện. Thế là vừa sáng ra đã có anh quan tâm tới cô. Một niềm vui, một niềm hạnh phúc thoáng qua hay chính xác hơn một niềm tin chưa rõ ràng của cô về một người đàn ông. Cô vốn hoài nghi như vậy. Cô có thể nói là một người có kiến thức mờ nhạt về tình yêu, bởi cô cũng chưa từng yêu ai, chưa biết được cảm giác khi yêu một người là thế nào?. Cô luôn tự hỏi chẳng biết khi yêu rồi cô sẽ ra sao? Tình yêu của cô ngọt ngào hay là cay đắng. Bạn bè cô nói: Tình yêu muôn hình muôn vẻ, mỗi một con người là một câu chuyện tình chẳng có ai giống ai. Cũng không thể lấy tình yêu của mọi người để áp dụng cho bản thân mình. Đôi khi một người đã trải qua nhiều mối tình, mỗi mối tình qua đi là một bài học kinh nghiệm để giữ gìn hạnh phúc cho riêng mình, Ấy vậy mà tuy có nhiều kinh nghiệm, nhưng vẫn thất bại đó thôi. Tình yêu chẳng phải là sự trùng lặp. Mỗi người một tính cách và chỉ có một người phù hợp với một người tạo thành một cặp hoàn hảo. Và chốt hạ. Rồi sẽ có một người phù hợp. Bạn bè giục hãy “yêu đi” Cô cười khi nghe thấy cụm từ “Rồi sẽ có một ngày…”, sự chờ đợi ở một điều không nắm bắt được làm người ta chán nản, mà tình yêu biết khi nào nó đến. Cô không muốn yêu để chỉ đơn giản là có một người yêu, mà cô muốn yêu một tình yêu chân thật bằng cả trái tim mình theo đúng nghĩa của nó. Sự vô vị trong tình yêu đôi khi cũng chính là do sự cẩu thả của con người, yêu vội vàng, yêu chớp nhoáng, yêu chỉ để cho có đôi. Công việc và cuộc sống dần trôi, cô lặng lẽ bước đi trên cuộc đời mà chẳng bao giờ thấy bóng dáng một người đàn ông bên cạnh. Vẫn một mình lặng lẽ. Cô cũng chẳng có thời gian mà buồn, gia đình và tụ tập bạn bè là niềm vui lớn nhất của cô. Và rồi một ngày sẽ thế nào khi bạn bè cũng có đôi, có những mối quan tâm riêng, liệu cô có còn mãi một mình… Rồi một ngày anh đến. Anh đến trên điện thoại, cái kiểu liên lạc mà cô chẳng mấy khi đặt niềm tin vào nó, thật mà ảo, ảo mà thật. Thế mà nó lại xẩy ra với cô. Khoảng cách được tính bằng hàng trăm kilomet giữa anh và cô thì cũng chỉ có cách đó là duy nhất. Cô có thể đọc tin nhắn anh, nghe được những gì anh nói, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy anh, không thể biết được cảm xúc thể hiện trên khuân mặt của anh đối với cô. Cô luôn viện ra những lý do để cô không nghi ngờ vào mối quan hệ của mình đang có. Cô luôn hy vọng người ta cũng như mình. Thời gian qua đi, những tin nhắn của anh chất đầy trong hộp thư, thấm dần vào cô lúc nào không hay. Hoàn cảnh sống của anh làm cho cô thông cảm và quan tâm đến anh nhiều hơn. Trời nắng hay mưa đều làm cho cô cảm thấy không yên lòng, bởi công việc của anh là những chuỗi ngày thật dài nơi xa xứ, ở nơi đó theo anh kể “ngoài công việc anh chẳng biết làm gi”, không người thân, cô sợ không ai nhắc nhở anh để anh có thể chăm sóc cho bản thân mình, đôi lúc cô thấy những lo lắng nhỏ nhặt của cô dành cho anh có vẻ như rất thừa, liệu có cần phải như thế?, nhưng không như thế, cô lại cảm thấy bất an, cái cảm giác lo lắng như khi đứng nhìn người thân của mình trên con thuyền chông chênh trực rơi xuống nước, cô hiểu cái cảm giác đó, cái cảm giác mà cô nhận thấy không bình thường. Cô trăn trở với bản thân mình. Vậy là cô đã không bình thường từ khi có anh. Cô có một thói quen đọc lại tin nhắn trước khi xoá, để nghĩ lại những thời khắc đã qua. Đôi lúc ngồi một mình đọc lại tin, anh nhắn cho cô. Cô lại mơ hồ hoài nghi. Cô nghĩ đến mấy thằng bạn của cô thường hay đùa cợt bọn con gái qua điện thoại như thế, và chốt hạ tẻ nhạt “Cưa đổ rồi mày ạ” - “Dễ thật”. Cô không đồng ý với hành động của chúng nhạt nhẽo và vô vị, vì cô nghĩ rằng những tổn thương về tình cảm là chẳng thể nào bù đắp được. Những cô gái kia sẽ thế nào đi tin vào những gì mà mà người ta cho là “Dễ ấy”. Đôi lúc cô giật mình, vi nghĩ rằng một ngày nào đó biết đâu mình lại là nạn nhân. Như vậy là cô đang mất niềm tin nhưng nhìn những sự dổ vỡ trong tình yêu ngoài đời sống đôi khi cô vẫn mất niềm tin như thế. Nhưng rồi cô lại an ủi bản thân. Gặp được nhau ở trên đời này là một điều may mắn, nên chọn lọc và sống hết mình thì hơn. Để không phải hối tiếc, dù vẫn biết rằng mọi chuyện nhiều khi chẳng phải như cô suy nghĩ. Những suy nghĩ trái chiều ấy luôn hiện ra trong đầu cô. Trong đầu một người chưa yêu và luôn ngập ngừng, dè chừng khi bước vào nó, theo cô đó chính là cách để phòng thủ, để không nhầm lẫn giữa ranh giới nhỏ bé của tình yêu đích thực và với những kẻ không biết trân trọng tình yêu. Nhưng sự nhầm lẫn đôi khi vẫn có thể xẩy ra: Do sự đấu tranh giữa trái tim và lý trí: Lý trí rất kỷ cương nhưng trái tim thì lại vấn vương. Cô cười và nghĩ đến mình, nghĩ đến anh, nghĩ đến những gì chưa rõ ràng mà cô và anh đang có. Cô chỉ biết rằng cô đang bước ra khỏi căn cứ của mình, dần dần chiến lược “phòng thủ” sẽ được thay đổi, một niềm vui nho nhỏ, một niềm hạnh phúc thoáng qua hay chính xác hơn một niềm tin chưa rõ ràng của cô về anh, và cô lại hy vọng: “Người ta cũng như mình”. Nếu yêu hãy một lần thành thật để có được hạnh phúc. Biết đâu ở một khía cạnh nào đó trong cuộc sống. Có anh! Cô trở thành người may mắn! Huyền Trang Chia sẻ những mẩu chuyện vui buồn, cảm xúc, clip, ảnh, blog... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|