Anh đã từng cười em thật là trẻ con khi em nói, nếu đến năm 60 em vẫn “ế sưng” thì sao? Em nói vậy chỉ để chờ đợi một câu nói của anh… | |
Như vậy thật là ngốc nghếch, anh nhỉ? Vì một câu nói, chả có bất kì một ý nghĩ, một giá trị nào hết… Trên đời này, cái khó nhất, có lẽ là học cách từ bỏ… Từ bỏ một con đường không có lối thoát, một tình yêu không có tương lai không có ngày mai. Em rất sợ phải xem ảnh cưới, sợ phải đi dự đám cưới, một ai đó. Vì sợ rằng khi đó, em sẽ liên tưởng đến ngày đó của anh. Trông anh lúc làm chụp ảnh cưới, lúc làm chú rể, như thế nào nhỉ? Vì em không có cơ hội, được nhìn thấy anh khi ấy. Tuần trăng mật ở Pháp của anh như thế nào? Đó là câu hỏi, không ai có thể trả lời, cho em. Em rất sợ mỗi khi ý nghĩ “cô dâu trong đám cưới đó, người vợ hạnh phúc trong tuần trăng mật đó, lẽ ra phải là em”, len lỏi trong đầu em. Bởi vì trên đời này, cái gì phải đến sẽ đến, mọi thứ đều phải thuận theo tự nhiên, phải không anh? Hôm nay, có người kể cho em nghe câu chuyện, khi người yêu muốn chia tay, cô ấy nói là nếu chia tay cô ấy sẽ tự tử… Nhiều lúc em tự hỏi, nếu ngày xưa, em cũng nói với anh như vậy, nhất định không chịu chia tay, thì sao nhỉ? Nhưng em không đủ khả năng làm điều đó. Vì em là người, tự trọng cao, và không thể chịu được nếu cứ phải đuổi theo một người không yêu mình, đến hết cuộc đời. Gia đình anh, giờ như thế nào nhỉ? Vì đã có lúc em từng sống trong căn nhà đó, giờ vị trí đó của em đã có người thay thế. Hẳn người đó đã làm tốt hơn em, hơn em rất nhiều phải không anh? Giờ nghĩ lại lúc đó, em thấy mình thật vụng về, và ngốc nghếch… Anh sắp có con chưa? Em rất sợ một ngày nào đó, trên một nẻo đường, em sẽ gặp lại anh, hay những người thân của anh mà em quen biết. Lúc đó, em sẽ không kiềm chế được mình, sẽ hỏi thăm họ, là vợ anh có tin vui chưa. Em rất sợ, em sẽ đau khổ khi nhận được câu trả lời mà em không hề mong đợi. Giờ anh đang sống như thế nào nhỉ? Anh có còn đau khổ như những ngày vừa qua, hay đã tìm lại được sự cân bằng cho cuộc sống? Có thể giờ anh đã sống tốt, đang vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và chờ đợi đứa con đầu lòng? Vậy nếu em cứ khăng khăng đòi làm người chờ anh ở cuối con đường thì quả là người ngu ngốc nhất trên đời này đúng không anh? Chờ đợi người khác đau khổ để mình hạnh phúc… Liệu hạnh phúc có thể đến với một người độc ác như vậy không? Nhưng sao từ bỏ một thói quen, dù chỉ một thói quen, nghĩ đến anh, tự nói chuyện một mình với anh, và tự tưởng tượng ra câu trả lời của anh, với em cũng khó khăn đến vậy? Ngày xưa em chưa bao giờ hiểu, thế nào là yêu, không hiểu được yêu và thích, khác nhau như thế nào? Nhưng giờ thì đã hiểu… Ha Vu Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|