Thôi anh à, em mệt mỏi như vầy đủ rồi. Anh cứ từ từ mà “lớn” bên cạnh mẹ anh, còn em cũng nên từ bỏ giấc mơ của mình để tim thôi đừng đau nữa. | |
Anh à, mình có cưới nhau không anh? Sao em là con gái mà cứ phải hỏi anh hoài câu này vậy? Sao em cứ phải chờ hoài mà không biết rằng thực sự anh có muốn cưới hay không. 5 năm, là thời gian em phải gồng mình gánh vác cả gia đình, là thời gian em chờ đợi mà như lời mẹ anh nói: "chờ cho thằng T nó lớn khôn". Trời ạ, anh lớn hơn em một tuổi, cỡ tuổi chúng mình người ta đã có con, con người ta đã biết chạy. Vậy bao giờ anh “lớn “hả anh? 5 năm, em chịu bao lời thị phi từ miệng người, nào là người ta chê bai em nên không muốn cưới, nào là tại em tuổi dần, nào là em cao số,… Em kể cho anh nghe những lời người ta nói, anh lại phì cười bảo em: "kệ người ta". Ừ thì kệ người ta, nhưng em đâu thể bỏ mặc cảm xúc của mình. Khi bắt đầu yêu nhau em hỏi anh khi nào cưới? Anh nói: "3 năm”. 3 năm trôi qua, em hỏi anh khi nào cưới? Anh nói: "đợi anh học xong". Khi anh học xong, em hỏi anh khi nào cưới? Anh nói: "đợi anh đi làm”. Và bây giờ, anh đã đi làm, cái công việc mà nhiều người mơ ước, em lại hỏi anh khi nào cưới. Anh trả lời: ”Đợi anh đủ tiền làm đám cưới với em”… Buồn cười quá anh nhỉ, em thấy người ta muốn cưới nhau dễ vậy, mà sao em lại khó khăn đến thế này? Thôi anh à, anh không muốn cưới cứ nói là không muốn cưới, em đâu có trách anh. Phải chi em quen anh là con của một gia đình đông con nghèo nàn, đằng này anh là con trai một trong nhà cũng gọi là ăn ngon mặc ấm. Phải chi em bắt anh phải làm đám cưới lớn nhất nhì thành phố, đằng này em chỉ muốn một lần mặc áo cô dâu đi bên anh trong một buổi tiệc bình dị. Phải chi em cao sang đòi ở nhà lầu có xe hơi đưa rước, đằng này em chỉ muốn ở bên anh, dù không gian có nhỏ hẹp. Phải chi ước mơ của em nó lớn lao, đằng này nó nhỏ bé và bình thường như bao người yêu nhau vẫn mơ ước. Nhưng thôi anh à. Em biết anh không muốn cưới em đâu. Em cũng quá chán ngán cái cảnh chờ đợi rồi. Em ghét cảm giác khi ai đó hỏi em về đám cưới của mình. Em càng ghét hơn khi kể cho anh nghe điều đó. Em đã dặn mình đừng chờ đợi, đừng hy vọng, vậy mà vẫn mơ những giấc mơ về đám cưới, để rồi khi tỉnh giấc lại tự mình bật khóc. Tự dặn mình phải mạnh mẽ, ai hỏi em về đám cưới em cũng cười tươi nói rằng: "chán lắm, cưới làm gì, cứ quen vầy thích hơn”, để rồi lần nào tim cũng nhói đau vì nghĩ về một điều không bao giờ đến. Thôi anh à, em mệt mỏi như vầy đủ rồi. Anh cứ từ từ mà “lớn” bên cạnh mẹ anh, còn em cũng nên từ bỏ giấc mơ của mình để tim thôi đừng đau nữa. Thôi anh à, em không hy vọng nữa, làm điều này thật khó, nhưng em sẽ cố hết sức. Thôi anh à, cho em xin lại chức “bà xã” mà anh phong, để em chỉ là em thôi. Thôi anh à, em chỉ muốn nói "thôi Quy à". 5 năm không dài, nhưng 5 năm là quá đủ cho 1 lời hứa. THÔI QUY À! Kim Quy Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|