Đêm qua, lại một đêm em chập chờn trong những giấc mơ về anh. Thật sự em rất muốn nói với anh rằng anh hãy thôi xuất hiện trong những giấc mơ của em đi, vì ngay cả trong mơ em cũng phải mệt mỏi chạy theo kiếm tìm anh... | |
Giữa em và anh tồn tại một thứ tình cảm mà em chẳng thể nào gọi tên được. Nếu gọi là bạn thì không đúng, mình từng có với nhau những kỷ niệm thật ngọt ngào, và từng chia sẻ với nhau những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Nhưng tình cảm ấy chưa đến mức để có thể gọi là yêu, đơn giản vì khi gặp nhau mỗi chúng ta đều đang có một nửa kia của mình. Cả em và anh đều biết điều đó, nhưng không hiểu sao chúng ta vẫn ngày càng xích lại gần nhau, để rồi mỗi người cứ mãi sống trong mặc cảm có lỗi. Rồi anh quyết định sẽ dừng lại, anh muốn cả anh và em đều phải cố gắng quên đi những gì mình đã có để sống trọn vẹn với người hiện tại. Vì giữa em và anh chưa có gì quá sâu sắc nên có lẽ anh sẽ dễ dàng quên được em. Nhưng trái tim con gái mong manh và yếu đuối quá, em chẳng thể nào ngay lập tức xóa bỏ hết những gì thuộc về anh. Em nhớ lắm bàn tay anh ấm áp khi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em, nhớ những khi trời sắp mưa to em lại muốn anh chở em đi dạo để chờ đợi cơn mưa, nhưng cơn mưa ấy chẳng bao giờ tới, như chuyện của anh và em chẳng bao giờ có một kết thúc đẹp như mình vẫn mong. Em nhớ lắm khi mình ngồi trên cầu ăn kem, ngắm hoàng hôn, nói những câu chuyện không đầu không cuối. Nhớ khi đi ăn, em cứ ngó quanh quán xem có ai không và nhăn mặt thì thầm với anh "cái món này dở quá chừng, anh nói "lát nữa ra em nhớ nhìn kỹ tên quán nhé, để lần sau khỏi ghé nữa" Em nhớ lần duy nhất mình cùng ra biển, cùng đi dạo trên bờ cát và cùng ngắm mặt trời lặn, đó cũng là lần duy nhất em khóc trên vai anh, khóc vì nuối tiếc sao số phận lại đưa chúng ta đến bên nhau quá muộn màng. Dù chưa bao giờ chính thức nói lời yêu nhau, chưa hề có những lời hứa hẹn, nhưng em biết trong trái tim anh không thể không có chỗ cho em, và em cũng vậy... Mình cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời nhau, vẫn dành cho nhau những tình cảm thầm lặng, những sự quan tâm, nhưng vẫn biết chẳng thể nào tiến xa hơn. Mỗi ngày trôi qua, lại nhạt dần, dù em có muốn tham lam níu kéo...thì cũng chẳng thể nào. Cả anh và em đều chưa một lần đủ can đảm nghĩ rằng sẽ vứt bỏ tất cả hiện tại để đến bên nhau, dù đôi lúc trái tim ta thôi thúc mình hãy làm gì đó cho nhau. Khó lắm phải không anh? Em biết, và em vẫn biết, nhưng sao vẫn nhói lòng khi nghĩ về nhau... Chẳng thể nào quên được tất cả đâu... Hoa Ngọc Lan Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|