Anh từng nói, nếu em muốn mập mạp và khỏe mạnh hơn thì phải sống cho thật thoải mái về tinh thần trước đã. Em làm sao thoải mái được khi gia đình liên tục xảy ra chuyện không vui? Em làm sao thoải mái sống được khi mà anh lúc nào cũng làm cho em lo lắng bất an? | |
Anh ạ, em cũng muốn sống thoải mái lắm chứ. Ai sống trên đời mà không muốn quẳng gánh lo âu và vui sống hở anh? Nhưng em làm sao thoải mái sống cho riêng mình khi mà gia đình thiếu trước hụt sau? Em làm sao thoải mái được khi gia đình liên tục xảy ra chuyện không vui? Em làm sao thoải mái sống được khi mà anh lúc nào cũng làm cho em lo lắng bất an? Em đặt trọn niềm tin của mình vào anh, vào tình yêu của chúng mình và lúc nào cũng mong ước về một cái kết thúc có hậu cho cuộc tình sinh viên. Còn anh, anh đã và đang làm gì nào? Anh nói, anh yêu em, anh lo lắng cho em, anh làm việc vì tương lai chúng mình. Anh yêu em và lo lắng cho em nhưng có khi suốt mấy ngày liền anh không liên lạc với em, không hề biết xung quanh em đang xảy ra chuyện gì. Anh yêu em và lo lắng cho em, nhưng anh sẵn sàng để em đứng đợi ở chỗ hẹn 2 tiếng đồng hồ mà không nhắn cho em một cái tin hay gọi điện thoại thông báo chỉ vì anh chưa muốn chưa xong việc mà về. Anh yêu em và lo lắng cho em nhưng những khi em có chuyện bất trắc xảy ra, em gọi cho anh thì anh không hề nhận máy, nhắn tin anh không trả lời. Anh yêu em và lo lắng cho em nhưng anh không thể bỏ một chầu nhậu với đồng nghiệp để về với em khi em đang bế tắc. Anh yêu em và lo lắng cho em nhưng không hề quan tâm đến cảm xúc của em những khi em khóc vì giận anh hay lo lắng cho anh. Nếu anh giận, anh sẵn sàng bỏ mặc em ngồi khóc trong quán café và ra về mà không thèm quay đầu lại; rồi một tuần sau đó anh lặn mất tăm. Chúng mình yêu nhau đã được 2 năm 4 tháng 26 ngày nhưng anh chưa bao giờ nói với ba mẹ anh rằng chúng mình yêu nhau. Đi chơi với anh, mẹ anh gọi điện thì anh bảo là đang đi ra ngoài nhưng không hề nói đi cùng em. Xuống nhà em, anh cũng không dám nói với ba mẹ vì sợ mẹ anh buồn. Đó là tình yêu sao anh? Ngày lễ tết, anh chẳng bao giờ nói em về nhà anh nhen hay anh xuống nhà em chơi nhé. Hôm trước, anh bị em ép cung dữ quá nên cuối cùng đành nói, thôi được rồi, đầu năm 2012 mình cưới. Anh nói muốn đăng ký kết hôn cùng em trước khi cưới để tạo lòng tin cho em. Nhưng những điều ấy chẳng qua chỉ là phút bốc đồng của anh mà thôi, đúng không? Anh chưa bao giờ công khai tình yêu của anh và em nơi làm việc, ai hỏi thì anh cũng chỉ cười nói chưa có người yêu. Ba mẹ anh chưa bao giờ công nhận em là người yêu của anh cả. Ba mẹ anh luôn muốn anh phải yêu và lấy được một người con gái Sài Gòn có nhà cửa ổn định để đỡ phải lo chỗ ở. Em là gái quê lên thành phố học và làm việc, lấy đâu ra nhà cửa ổn định như ba mẹ anh mong muốn? Mẹ anh muốn anh 30 tuổi mới lấy vợ, trong khi anh thua em một tuổi, và em năm nay đã hơn 24 tuổi rồi. Em sẽ phải chờ đợi anh trong 7 năm nữa. Thời gian thì dài, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu chúng mình có đến được với nhau hay em lại thêm một lần dang dở? Em nghĩ, có lẽ, anh còn quá trẻ con để hiểu được em nghĩ gì, lo lắng gì và buồn gì? Hay anh quá vô tâm với những điều ấy? Anh và em xuất thân từ hai gia đình khác biệt nhau hoàn toàn về mọi thứ. Anh lớn lên sung túc đầy đủ và chưa hề phải buồn phiền về bất cứ điều gì cả. Em từ nhỏ đã không có cha, cuộc sống là những chuỗi ngày dài một mình cô đơn và buồn tủi, em nhận sự hắt hủi từ chính những người trong gia đình mình. Vòng tay mẹ không đủ lớn để chở che cho em trước những lời nói cay độc của mọi người. Tình yêu của mẹ vẫn không thể khỏa lấp được sự thiếu vắng tình cha trong em. Em từ bé đã là đứa sống nội tâm và hay khóc, hay suy tư. Anh thì quá xa lạ với những điều ấy. Tình cảm là thế. Nhưng em còn buồn nhiều điều nữa. Ước mơ từ bé của em là đứng trên giảng đường đại học để truyền đạt kiến thức cho những thế hệ sinh viên trẻ và nhiệt huyết. Em đeo bám ước mơ ấy để tồn tại và chiến thắng chính mình trong suốt 4 năm đại học và đến tận bây giờ. 21 tuổi 9 tháng, em đứng ở giảng đường lần đầu tiên và bắt đầu tiết dạy đầu tiên của mình ở trường đại học. 23 tuổi 4 tháng, em phải gạt nước mắt để cất đi niềm đam mê của mình để bước vào cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài giảng đường. Em bối rối, em hoay hoay với những dự định để kiếm tiền trang trải cuộc sống của em và gia đình. Em gần như lạc lối với quyết định của mình, nhưng anh nào đâu hay biết, anh nào có lưu tâm. 23 tuổi 4 tháng, em quyết định chia tay tình yêu lớn thứ 2 trong đời mình – tình yêu đối với học trò thân yêu. 23 tuổi 4 tháng, em gạt nước mắt chia tay bục giảng, phấn trắng và những ánh mắt học trò tươi rói mỗi khi nghe em kể chuyện cười. 23 tuổi 4 tháng, em quyết định chia tay anh sau nhiều vất vả đấu tranh với chính mình. 23 tuổi 4 tháng, em bắt đầu cuộc sống mới không anh, không tình yêu cũ. 23 tuổi 4 tháng, em bắt đầu lại từ đầu. 23 tuổi 4 tháng, em muốn mình quẳng gánh lo âu và vui sống. 23 tuổi 4 tháng, lần cuối cùng em nói: Em yêu anh rất nhiều. S. Lam Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu |
© 2003 - 2004 Bản
quyền thuộc về Liên Mạng ViệtNam -
http://www.lmvn.com
|